Thứ Hai, 8 tháng 12, 2008

Tản mạn 20/11.

1. Tôi lại về... đứng vơ vẫn, bần thần trước ngôi trường xưa. Ngôi trường vốn đã nhỏ tí lại càng nhỏ hơn khi chung quanh bây giờ nhiều nhà cửa khang trang hơn mọc lên. Có cả một cái khách sạn to đùng chểm chệ đứng xéo nhìn ngạo nghể. Liệu tôi có vẫn là tôi của ngày xưa khi không gian đã đổi thay nhiều!? Tôi lại thơ thẩn trước ngỏ cũ dẫn vào căn nhà xập xệ một thời che chở đôi tình nhân nghèo khó. Căn nhà không còn nữa và mảnh đất nền nhà thì đầy cỏ dại. Mảnh đất tội nghiệp giờ đây không có đường vào, úng ngập. Tìm đâu thấy vết chân con bé Tiên ngày xưa lẫm đẫm đi trên ngỏ nhỏ rợp bóng mát của mấy gốc dừa! Mọi thứ rồi tàn phai chỉ trừ những hình bóng đã được cất giấu, ấp ủ trong lòng tôi! Thời gian đáng sợ thật! Thoáng một cái 30 năm qua vèo như gió. Hồi trưa ghé thăm ngôi nhà mới của đứa học trò cũ, rửa mặt trong cái lavabo, khi ngước lên bỗng thấy trong gương một bên tóc đã bạc nhiều. Sững sờ! Tôi đấy sao? Một bóng hình mệt mỏi, cặp mắt đầy vết chân chim và buồn quá đỗi! Tôi tưởng tôi hạnh phúc chứ. Tôi tưởng tôi vui sống chứ. Vậy mà hôm nay bỗng nhiên tôi gặp nỗi buồn của tôi. Tôi cũng chưa kịp hiểu mình buồn gì!? Giống như mình vừa đánh mất cái gì...
2. Suốt buổi chiều còn lại mặc kệ mấy đứa học trò cũ ì xèo hát karaoke, đùa giỡn, uống tiếp cho hết mấy chai rưọu, tôi ra xe ngồi im lặng một mình. Tôi tự làm một cuộc phân tâm cho mình: 30 năm trước tôi nghèo khổ, tôi cuốc bộ 15 cây số chỉ để đến thăm nàng trong vài giờ rồi lại cuốc bộ cũng từng ấy cây số để trở về nhà trọ, tôi bồng con mình 10 bước đi tới 10 bước đi lui hằng trăm lần mỗi đầu đêm trong căn nhà dột nát để muỗi không cắn nó, tôi soạn giáo án bên ngọn đèn dầu leo lét, tôi giảng bài trên một tấm bảng phấn nham nhở trong một lớp học tường vôi nham nhở mà nền xi măng bong tróc khắp nơi. Còn bây giờ tôi có gì? Gần như mọi thứ: Học trò phần lớn đều đã thành đạt, đứa giám đốc, đứa nhà doanh nghiệp giàu xụ, đứa trung tá, đại tá, đứa tiến sĩ ... bây giờ mỗi lần tôi về quê là bọn học trò đánh xe láng coóng đến chở đi, chở về; con tôi bây giờ lương cao; tôi bây giờ chỉ giảng bài trên máy tính với hệ thống multimedia đầy đủ trong phòng trang bị tới 3 cái máy lạnh ... thế thì tôi buồn cái nỗi gì!? Tôi gần như không hiểu được mình!
Phải đến khi tôi giật mình thức dậy giữa đêm. Khi mọi thứ đã lắng đọng tôi mới hiểu mình ...
....
3. Thanh đánh xe chở tôi bằng chiếc Ford Escape thơm phức đến thăm nhà mới của Hiếu. Chạy ngang một cái cà phê vĩa hè tơi tả, bên cái bàn cũng tơi tả không kém là một đứa ngồi buồn: Duy Nhất. Đúng rồi, đó là Nguyễn Duy Nhất một trong các học trò giỏi của tôi. Đó là đứa hiền và chăm ngoan. Sao nó ngồi đây trong khi tất cả các bạn bè đang tề tựu vui vẻ. Tôi xuống xe. Nó nhìn tôi ngại ngùng! -Nè Duy Nhất, mày có nhớ thày của mình không? - Không! ....
Lên xe! Thanh nói: Nó thất bại quá thày ơi, nghèo và tàn tạ, không muốn gặp bạn bè nữa!
....
4. Tôi hiểu mình buồn cái gì rồi. Tôi hiểu tôi đánh mất cái gì rồi! Tôi biết mình thất bại cái gì rồi!

Không có nhận xét nào: