Thứ Hai, 24 tháng 11, 2008

Có những khi buồn.

Đôi khi mình buồn, mệt mỏi, thất vọng, kéo lê nỗi buồn như một con chó sói hoang dại lạc lõng giữa đại ngàn, giữa những tiếng tru tréo của cuộc đời. Giống như lời của bản nhạc buồn: Một chiều buồn đi lê thê, cầm một vòng hoa đê mê … Những khi đó mình ghé Tấn Phúc. Nói vài câu và nghe vài câu … giảm stress!
Những bài thơ này là của Tấn Phúc e-mail cho mình, như một lời chia sẻ:

…………………………………………..

Một bài của em vừa mới viết vụng về:

CÁI BÓNG

Cái bóng đỗ dài theo mỗi bước đi
Như báo hiệu
Trong cuộc đời
-“Mình có mặt”
Cái bóng nguyên hình, xiêu vẹo lung linh
Cứ gắn chặt
Khi chìm khuất
Bóng nhận ra ta hay ta nhìn ra bóng?
Rượt đuổi nhau hoài như có như không...
Khi thấy bóng, ta lần ra ánh sáng
Chút cảm hoài từ cuộc sống tin yêu
Bóng xa rồi ta bỗng thấy cô liêu
Bóng là ta ? hay ta là chiếc bóng ?


(Nguyễn Tấn Phúc)

Có những cái rất bình thường, dung dị, nếu đặt nó vào đúng chỗ thì không còn là bình thường nữa. Lục bát cũng vậy, nó mộc mạc, chân quê, gần gũi như cọng rau tập tàng trong vườn, như ngọn gió hiu hiu bất chợt đến rồi lại đi, cứ thế ngàn năm vẫn thế. Người ta hay nói “ văn mình, vợ người” tiểu đệ thì khác - Văn người - vợ mình mới trúng. Đây, gởi Anh ý tưởng của một chú em 38 tuổi : TRƯƠNG NAM HƯƠNG đã vượt qua tuổi đời để viết:


Ru em một giấc ngủ ngon
Ước mơ sẽ chắp cánh buồm thong dong
Ta về uống cạn dòng sông
Lo ai nhan sắc về không kịp đò


Thấy chưa, 2 câu cuối để Anh bình luận…

……………………………………………

Mình cảm ơn Tấn Phúc đã gởi những sẻ chia. Chẳng muốn bình luận gì vì mình có phải nhà thơ đâu. Thơ đối với mình chẳng qua là những lời chia sẻ ngắn gọn và đôi khi du dương - bất khả tư nghị, dĩ tâm truyền tâm - thế thôi! Còn trò chơi chữ nghĩa thì mình không thích.
Đò tôi chờ một chữ tình.
Sợ sông không rộng để mình đón đưa.
"Lụy đò" người tính hơn thua.
Tiếc công neo bến nắng mưa đợi người!

Không có nhận xét nào: