Thứ Năm, 30 tháng 7, 2009

Lẩm cẩm về "lí thuyết thông tin"

Mấy ngày hôm nay vật vã với mấy cái blog. Blog này và hầu hết các trang blog của các thân hữu, các blogger của Google đều không thể truy cập được. Nhiều người quen có lẽ hơi đa nghi bèn gọi cho mình tới tấp: Sao kì dzậy? Có ai chơi xấu mình không? Hay mình bị blocked, bị filter rồi? Mình viết "hiền" quá mà sao cũng "chặn" mình dzậy? Hóa ra trong thời đại công nghệ thông tin, ở ngay trung tâm của một nhà cung cấp thông tin khổng lồ là Google, nơi tự hào cho rằng mình đã thực hiện được tiêu chí "thông tin trên đầu ngón tay", cũng có những nghi vấn từ người dùng mà không dễ gì lí giải và hóa giải. Có khối lí do để "đổ thừa" cho việc anh không truy cập được một trang web: Đường truyền của anh tệ quá, nó phải retry hoài và nó rớt mạng! Cái máy của anh nó bị virus rồi, mấy con virus tội phạm đã chiếm hết tài nguyên máy tính của anh rồi nên trình duyệt không chạy nỗi nữa! Có quá nhiều link từ trang của anh mà mấy cái link đó bị "die" rồi nên cái trang của anh nó chập chờn sương rơi "hiu" mai! Nó bị tấn công bởi cái thứ quái quỉ gì đó có tên gọi là "từ chối dịch vụ dOs"! ... và khi người ta đã thử hết cách, mệt phờ cả râu rồi mà không tìm được nguyên nhân thì thế nào cũng dẫn đến mối nghi ngờ "Ai vậy ta, ai chặn mình vậy ta, ai bóp hầu bóp họng mình vậy ta, ai muốn bịt mồm mình vậy ta? - Ta có làm hại gì ai đâu mà hại ta vậy?" Cái thứ nghi vấn đó khó có lời giải thích được!
Khi đó sự im lặng của thông tin lại có một ý nghĩa kinh khủng. Bởi sự im lặng tự thân nó chứa khối lượng thông tin bất xác có thể diễn dịch tùy ý mỗi người, giống như một dấu lặng trong bản nhạc vậy. Cảm xúc đem lại do một dấu lặng lớn gấp nhiều lần các dấu hữu thinh khác. Sát na trong đó dấu lặng được truyền đi để lại trong mỗi người sự tự vấn về chính mình và về thế giới. Hữu hạn đồng nghĩa với vô cùng trong một sát na đó!
Tôi loay hoay mở hoài blog của nhà thơ Cao Thoại Châu mà không thành công! Thế là tôi bèn dùng một cách cổ điển để vượt qua firewall là mở một site khác có đường link tới blog của ông. Thành công! Tôi đọc được gì từ blog của nhà thơ đáng kính đó? Chẳng gì cả trừ một dòng: jhkkmkm,, Nghe như ông đang nghiến răng gầm gừ! Tôi đã đọc rất nhiều thơ của ông, những lời thơ rất đẹp của một con người tài hoa. Nhưng dòng này có phải là thơ không?! Nó còn ngắn hơn cả một bài thơ hài cú của Nhật Bản và cái "từ" này - nếu có thể gọi là một từ - chắc không có trong bất cứ cuốn tự điển nào trên thế giới. Tôi bất ngờ, nghẹt thở, và tôi bật cười. Nếu đây không phải là một từ vậy nó là một dấu lặng! Tôi biết khi gõ nên dòng đó là lúc ông đang bực bội lo sợ do không truy cập được blog của chính mình, giống như bị lạc đứa con của mình ở đâu vậy.
Ồ! cái dòng gần như vô nghĩa này giống như một tập hợp rỗng! Có mà không! "Chiếu kiến ngũ uẩn giai Không, độ nhất thiết khổ ách. Sắc bất dị không, Không bất dị sắc; Sắc tức thị không, Không tức thị sắc!" Bát nhã Ba la mật tâm kinh đã nói thế mà! Hiểu sao cũng được! Hì hì ... Không mà có!

1 nhận xét:

Tien Vuong nói...

http://bloggerstatusforreal.wordpress.com/2006/07/15/help-i-cant-see-my-blog/

it might help???