Thứ Bảy, 11 tháng 7, 2009

TRƯỚC CƠN BÃO

Bui một tấc lòng ưu ái cũ
Đêm ngày cuồn cuộn nước triều Đông.
(Nguyễn Trãi)
Blog này, tại đây, tôi đã muốn viết những lời yêu thương, chỉ những lời yêu thương. Tôi đã muốn viết về những giọt nước mắt, cũng chỉ những giọt nước mắt của tình yêu. Từ trong mảnh vườn nhỏ hiền hòa, tôi mơ về một thế giới ở đó các dân tộc tôn trọng nhau. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng dừng. Từ biển trời xa đã lấp ló cơn bão dữ đang lớn dần. Tiếng kêu gào binh đao đã truyền đi trong đêm. Lời dặn con cháu, thế hệ mai sau, đã được nghiêm khắc nhắc nhở. Ngọn đuốc lại được thắp lên. Một lần nữa máu lại cần sẳn sàng hiến dâng để giữ đất giữ nước. Như nhiều ngàn năm qua, dân tôi chẳng mấy khi được yên hưởng thái bình vì một kẻ thù luôn hống hách trước cửa nhà. Giờ đây khi gươm giáo đang được xem xét mài sắc lại, tiếng ôn hòa mỗi ngày qua lại càng khó nói. Kẻ thù truyền kiếp lại không muốn chàng trai cô gái của ta cầm cái cày, tấm lưới cá, ngọn bút êm. Kẻ thù ngày qua ngày khiêu khích ta cầm lại cây súng, thứ mà ta chẳng bao giờ muốn dùng. Tôi còn có thể viết những lời êm ấm áp nữa không – như lòng tôi muốn – hay những lời nóng như lửa cháy, khêu lên cho cháy bùng sự căm giận đang chực trào dâng. Tôi còn giữ cho mình đôi mắt nồng nàn để đến với em nữa không hay giờ đây, cũng như bao người dân vốn hiền hòa của đất nước, sẽ có đôi mắt mang hình viên đạn.

Không có nhận xét nào: