Thứ Năm, 10 tháng 9, 2009

CHÓ VÀ NGƯỜI

Vườn nhà ông hai cũng không rộng gì. Vỏn vẹn một công đất trồng linh tinh vài thứ cây ăn trái. Trước sân ông trồng mấy cây sơ ri, cây ổi, cây bưởi, cây mận, sau vườn trồng ít cây dừa. Mỗi thứ một ít, có trái quanh năm. Trái ra không nhiều đáng để đem đi bán và cũng không ít để hai ông bà có thể ăn hết. Con cái thì đi làm ăn xa, mấy khi về nhà. Hai ông bà chỉ ao ước có cháu ngoại để chúng leo trèo, có cái trái cho chúng ăn. Hai ông bà sống có phần quạnh quẽ, phần lớn mấy trái chín vừa đủ cho mấy đứa học trò đến chơi reo hò đùa giỡn giành giật nhau. Hai ông bà lấy đó làm vui. Lúc trước, khi khu vực này chưa bị đô thị hóa thì vườn nhà ông chẳng có rào giậu gì. Trẻ con hàng xóm cứ theo đó mà hỏi xin cho phải phép rồi muốn hái gì thì cứ việc. Nhưng bọn trẻ hàng xóm cũng biết điều: chúng chỉ hái những trái chín. Còn nếu hai ông bà đi vắng, dừa có rụng, chúng chỉ gom lại để trước nhà cho ông. Ông hai chỉ cười thôi! Nhưng từ khi nhà cửa mọc lên chung quanh nhiều quá, con đường lầy lội trước nhà bây giờ tráng nhựa láng o thì lại đâm ra nhiều kẻ ăn trộm. Sểnh ra thì mất cái xe đạp để trước cửa, mất cái laptop để trên bàn của cô sinh viên nhà bên cạnh. Ông phải làm cái hàng rào thôi. Từ khi làm cái hàng rào thì trẻ con không đến chơi nữa … Cũng buồn! Lí do ông hai phải làm cái hàng rào tốn quá nhiều tiền một phần vì con chó cưng của ông. Bây giờ tụi ăn trộm chó như rươi. Đang đêm ở trong nhà nghe con chó kêu cái ẳng, vội vàng chạy ra thì thấy hai chiếc xe gắn máy miết ga dông mất không cách gì đuổi kịp, thế là mất con chó! Tính ra xóm này đã mất gần hai ba chục con chó cùng một kiểu đó.
***

Con chó cưng của ông ban đầu là của anh sui. Nhưng nhà anh sui ở thành phố, sân nhà nhỏ như cái bàn tay, nuôi chó thật là bất tiện. Cháu ngoại của anh sui còn bé xíu nên anh sui không muốn cho con chó vào nhà. Anh sui buộc nó suốt ngày đêm ở ngoài cửa. Ông hai lên thăm anh sui, thấy con chó con thiệt là tội nghiệp. Con chó cứ len lén nấp sau lưng ông hai rón rén đi vào nhà, nằm trốn dưới bộ ghế mà vẫn không thoát khỏi cặp mắt của anh sui. Vậy là chó con lại bị đuổi ra trước cửa. Thấy cái bộ dạng tui nghỉu của con chó mà thương! Thế là ông bàn với anh sui cho nó về vườn để có chỗ cho nó chạy nhảy. Bà hai ôm con chó tội nghiệp ngồi ở yên sau để ông chở nó về. Chó con ngước cặp mắt biết ơn ngoan ngoãn cuộn tròn trong lòng bà hai để vượt tám chục cây số về quê. Ông đặt tên mới cho nó là con Milou.


***

Con chó hiền khô và thiệt là dễ nuôi, cơm thừa canh cặn ăn ráo, không đòi hỏi gì, thậm chí có lúc ông đi dạy về buổi trưa gấp gáp mà không có bà hai ở nhà thì ông chỉ kịp làm một tô mì gói còn chó con ăn cơm nguội chan nước mì cũng được. Cái con chó này ưa hôn ông. Những ngày ở nhà một mình, buổi trưa không đi dạy ông hay nằm võng ngủ lơ mơ, chốc chốc con chó chạy lại ngửi lên mặt ông. Mỗi lần như vậy ông sực tỉnh - thấy con chó nhìn mình chăm chú một cách lo lắng - ông hay nói đùa “Bộ mày sợ tao chết hay sao vậy!”. Nhà thường xuyên vắng người vì vậy nếu không có con chó có khi ông dám quên tiếng người lắm à! Những khi bà hai về quê thăm bà con cả tuần chỉ có ông và con chó ở nhà. Không có con chó thì ông biết nói chuyện với ai! Thủ thỉ nói chuyện với nhau riết thành thói quen của người lẫn chó. Mỗi lần ông nói là con chó ngước cặp mắt nhìn ông rất chi là hiểu ý (hoặc ông cố tình nghĩ như vậy!). Con chó lẩn quẩn theo ông suốt ngày trong nhà ngoài vườn, thậm chí khi ông đi ngủ thì nó cũng vô tới giường ông để nằm dưới chân giường. Chỉ có một điều ông hơi lo lắng là con chó không chịu ở mãi trong hàng rào, dù vườn nhà ông cũng đủ rộng cho nó chạy nhảy. Lâu lâu nó thừa cơ khi ông mở cổng là chạy vọt ra đi tìm hiểu xung quanh. Bà hai cười cười nói “Nó đi tìm tình yêu đó mà! Chạy qua mấy con chó cái nhà hàng xóm thôi!”. Mất công đi ôm nó về!


***

Nhưng rồi ông cũng mất con chó. Một khi bọn trộm chó đã để ý tới con chó rồi thì không thoát khỏi tay bọn chúng! Cái ngày bà hai phải đi thành phố bằng một chuyến xe khuya 3 giờ sáng thì con chó cũng biến luôn. Chắc khi bà hai mở cổng đi ra con chó đã đi theo mà bà không hay. Bà thì lên xe còn … Có gì dễ cho tụi ăn trộm chó bằng một con chó lơ ngơ ngoài đường đêm! Mất con chó ông buồn cả tháng. Thậm chí buổi trưa nằm ngủ lơ mơ trên võng ông còn nằm mộng thấy con chó về đứng nép vào người ông, dụi dụi cái bờm cổ vào tay ông. Bà hai buồn rầu nói “Vậy là nó bị làm thịt rồi! Hồn của nó về thăm ông đó!”. Bà hay đi chùa lễ Phật vì vậy bà tin có linh hồn, kể cả linh hồn của một con chó dễ thương và tội nghiệp. Ông hai chỉ nín thinh và cũng muốn tin như vậy lắm.
Ông không thèm nuôi chó nữa. Ông không muốn buồn nữa. Nhưng sự đời nhiều khi trái ý. Gần đây ông lại làm chết một con chó con! Bà hai đế cho một câu xanh rờn mùi đạo “Kiếp trước ông mắc cái nghiệp gì rồi! Không muốn cũng không tránh được!”. Số là như vầy: Mấy hôm trước ông có một ông bạn vong niên, quí mến lắm, ở xa tới chơi. Cũng muốn rủ thêm vài người bạn hiền để cho rậm đám. Chở ông bạn già tới nhà người bạn vốn chuyên gây giống chó Chihuahua. Thiệt tình ban đầu ông chỉ muốn giới thiệu với ông bạn già mấy nhánh phong lan tuyệt vời của bạn mình. Nhưng ông bạn già không để ý tới phong lan mà lại thích mấy con chó lũn cũn nhỏ tí. Thấy vậy người bạn liền tặng luôn cho ông bạn già con chó con Chihuahua đẹp nhất. Đặt con Chihuahua vào cái giỏ đẹp mà quên cài miệng giỏ, ông bạn già nhảy lên xe ngồi ở yên sau của người bạn. Con chó mẹ nhớn nhác chạy theo sau ra tới cổng kêu thống thiết không biết người ta bắt con mình đi đâu. Ông chạy theo sau. Buổi sáng trời đẹp, đường phố đẹp, nhưng có lẽ chó con Chihuahua không cho rằng cuộc đời đẹp nếu bị mất mẹ và bị nhốt ở trong lồng. Chó ta bèn vọt ra khỏi lồng để rớt xuống đường đời tấp nập. Ông hai đang chạy theo sau, không cách gì né tránh được. Thế là ông cán chết chó con một cách tức tưởi. Lượm con chó chết còn ấm đặt trong tay mà ông buồn quá đổi. Thế là ông mang tội sát sanh rồi! Nhìn ông bạn già buồn xo mà lòng ông cũng muốn héo.




***



Thôi đành đem con chó về chôn trong vườn nhà ông vậy. Ông không muốn nghĩ mình bị mắc nghiệp gì ở kiếp trước. Tới giờ này ông vẫn nghĩ mình ăn hiền ở lành, có làm gì thất đức đâu, vậy thì ông mắc cái nghiệp gì! Buổi chiều khi bạn bè đã ra về hết, nhìn chiếc lồng trống rỗng còn vất chỏng chơ bên hiên nhà ông bùi ngùi… Thấy bà hai ngó nghía chiếc lồng ông nói ngập ngừng “Con Milou đó bà! Cái số nó muốn ở với mình nên nó đầu thai làm con Chihuahua đáo về nằm trong vườn nhà mình đó bà.” Nói vậy thôi chớ trong bụng ông lại tự hỏi “Có cái số vậy sao?”

5 nhận xét:

Nhàn hạ nên tán gẫu chơi ! nói...

Tránh trời sao khỏi nắng, mấy con chó ra đi chắc là tụi nó với vợ chồng anh hết nợ đấy.
Tui cũng buồn năm phút dùm hai ông bà
! Bên đây họ cũng nuôi chó, mèo nhiều lắm vì người ta muốn bớt cô đơn. Tui không dám chạm vào các thú này vì sợ mình không kham nổi, và khi có phải xa nhau thì lại buồn mất mác.
Thôi, anh nên mua chó lông về để nguôi ngoai, bảo đảm không ai ăn trộm và anh sẽ không ray rứt nếu bị mất !

Tien Vuong nói...

Con nghĩ hoài mà không biết an ủi ba ra làm sao. Con cũng rất buồn vì Milu bị mất. Nhưng chắc ba má buồn nhiều hơn vì ở cạnh nó mỗi ngày. Thường thì cảm giác sẽ đến là không muốn nuôi chó nữa, để khỏi phải chịu "đau thương" thêm một lần nữa. Nhưng mà "iêu" là như vậy, thà chịu khổ hơn chịu lỗ, hi hi. Để có ở bên cạnh, để nựng, để vui, để lo, để buồn, thì phải sắm thêm con chó khác. Thương chúc papa một ngày vui vẻ.

Vuong Duc Binh nói...

Con gái ơi! Con không hiểu ba đang viết về cái gì rồi. Nói cho cùng cái chuyện chó và người này là một phiên bản tiếng Việt của câu chuyện La chèvre de M. Seguin (Con dê của ngài Seguin) của Alphonse Daudet mà thôi...

Tien Vuong nói...

papa ui, văn chương đâu phải nghề của con. Ba giải thích như vầy là giải thích một khái niệm chưa hiểu bằng một khái niệm mù mờ hơn (đối với con, hi hi). Con phải search Internet mới ra chuyện Con dê của lão Seguin. Và đang còn phải tìm hiểu xem ba đang viết về con dê hay về lão Seguin. Chà, nhức đầu ghê :P

Nặc danh nói...

Em đến nhà thầy thấy thiếu thiếu gì đó, giờ em mới phát hiện ra : thì ra là em không thấy con Milu