Thứ Tư, 23 tháng 9, 2009

TIẾNG CỦA ĐÊM ĐEN

Hay thức đêm ngủ ngày. Không tốt cho sức khỏe chút nào nhưng lỡ quen rồi. Vả chăng ban ngày thì không làm gì được ngoại trừ ra ngoài vườn vì trong nhà nóng quá. Cái nhà cất đã lâu từ hồi còn bao cấp phải đi xin-mua từng cục gạch từng bao xi măng với hàng tá con dấu. Nhớ lần chở 250 cục gạch ki ca ki cóp mua được ở công-ty-vật-liệu-xây-dựng-xăng-dầu-chất-đốt chở về ngang qua cái cống bể bị rớt xuống cống hết 2 viên gạch vậy mà dám nhảy xuống cống mò cho ra hai viên gạch đem về cho được! Vật liệu xây nhà khó khăn như thế nên cái nhà cất thấp tè. Hồi đó thì thấy như vậy là được. Được quá đi chớ, bởi vì 10 năm ở nhà tập thể hai vợ chồng hai đứa con chỉ vỏn vẹn có 12 mét vuông chui ra chui vào... được cái nhà riêng dù nhỏ tẹo cũng thấy sướng như được lên thiên đàng! Cái nhà thấp tè đầy kỉ niệm bây giờ mỗi trưa là nóng hầm hập, ngồi trong đó thì không thể suy nghĩ gì được ráo, chỉ có nước trốn xuống cái bếp mới xây mát hơn một chút để ... ngủ mà thôi! Mọi việc phải thức đêm để làm: soạn bài, đọc sách, viết lách, ... đều làm ban đêm.
Ban đêm yên tĩnh và mát mẻ. Nhờ thức đêm như thế nên có thể nghe thấy nhiều tiếng thì thầm mà ban ngày không thể nào nghe được. Không quen nghe tiếng của đêm đen thì nhiều người thấy sợ. Cô em vợ ở thành phố hôm đến chơi chỉ nghe tiếng của con vạc sành ken két trong đêm là sợ đến chết khiếp không thể nào ngủ được! Này nhé đầu hôm có tiếng của mấy con dế rỉ rả đều đều. Hôm nào trời mưa còn nghe tiếng của lũ ếch nhái ngắt ngang ... ngắt ngang hoặc uềnh oang om sòm. Nếu hôm sau trời nắng thì khoảng 10 giờ đêm có thể nghe tiếng của mấy con vạc sành ken két ngoài hàng rào. Gần nửa đêm còn nghe tiếng của con cú hay đậu bên cây dừa nhà anh hàng xóm kêu ảo não rất chi ... rờn rợn. Tiếng cú rúc trong đêm là thứ tiếng khó chịu nhất, nghe như tiếng gọi âm hồn. Cũng gần nửa đêm đôi khi rất buồn, nhất là vào tháng gió chướng, theo gió đôi khi có thể nghe thấy tiếng trống đưa linh thùng .. thùng ... thùng từng ba nhịp một vọng lại xa xăm từ nghĩa trang. Vậy là ai đó đang được đưa tiễn về nơi cát bụi. Mỗi lần nghe như thế mình không thể không niệm Phật ... để cầu siêu cho người ... mà có lẽ cũng để an tâm cho mình. Những đêm mưa cũng gần nửa đêm có thể nghe thấy tiếng của các bắp chuối hột nở. Thứ tiếng này nghe không quen ... có thể xỉu! Quá nửa đêm một chút hay nghe tiếng gà gáy. Vậy là đã sang ngày mới! Giữa sự tàn lụi của một ngày và sự sinh thành một ngày mới chỉ cách nhau một tiếng tíc tắc khẽ khàng của cái đồng hồ trên tường. Ba giờ sáng thì nghe tiếng chiếc camionette của anh tài xế gần nhà nổ máy đi thành phố. Đó là thứ tiếng nhân tạo báo cho mình biết loài người hãy còn sống và còn chạy tới chạy lui trong cái cuộc đời rất chi là nhộn nhạo này. Có một thứ tiếng mà chỉ mỗi người mới tự nghe được, đó là tiếng của nhịp tim của chính mình, đó là bản nhạc du dương nhất phát ra từ cái đồng hồ "xịn" nhất mỗi người chỉ được phát cho có một cái. Đối với mỗi người đó là bản nhạc bất tận ... không ai từng biết bản nhạc ấy chấm dứt khi nào! Bốn giờ sáng lại nghe tiếng gà gáy ... nếu bước ra ngoài sân có thể thấy các búp hoa bắt đầu nở. Năm giờ sáng là nghe lũ chim ríu rít trong cây me sau nhà. Ngày mới tinh khôi lại bắt đầu.
Trong đêm đen có nhiều thứ tiếng, nói cho cùng đó là tiếng của cuộc sống không hề ngưng nghỉ. Khó chịu, dễ chịu, êm ái hay đáng sợ đều là tiếng đời. Là thứ tiếng để báo hiệu cho cái gì đang lụi tàn hay cái gì đang nảy nở. Mình nghe tiếng đêm đã quen đến nỗi có hôm vắng thứ tiếng nào có khi còn lấy làm lạ thắc mắc tại sao không nghe. Trong đêm đang nghe tiếng mấy con dế rỉ rả hay mấy con nhái rền rỉ bỗng thấy im bặt, mờ sáng không nghe lũ chim lại tự nhủ có con rắn hay con gì đó đang đe dọa lũ dế, lũ cóc nhái hay lũ chim. Ờ nhỉ ... chẳng khi nào người ta nghe tiếng của lũ rắn! Chừng nào cái nhà của mình mát mẻ hơn một chút, ít ngột ngạt hơn một chút, chắc mình không nghe tiếng của đêm nữa ....


Chợt nhớ ra Bác Dương Sinh có chép cho mình bài thơ của Bạch Cư Dị rất hay:

Đêm nghe tiếng côn trùng

Trùng đông kêu não hơn thu
Người vô tư mấy nghe ru cũng sầu
Ta già nghe chẳng sao đâu
Trẻ trung nghe khéo bạc đầu như chơi

Lại cảm ơn Bác Dương Sinh lần nữa!

3 nhận xét:

Nguyễn Tấn Phúc nói...

Còn một thứ tiếng nữa! Hãy hít một hơi thở thật sâu- Nín lại…( cũng hơi lâu) rồi từ từ- chầm chậm thở ra, thở ra từ từ, Anh sẽ nghe một thứ tiếng khác từ nơi sâu thẩm vọng về…

duongvankybt nói...

Vương làm mình nhớ lại những ngày xưa cũ quá. Làm nhà, đêm lọ mọ đi dạo quanh,lòng khấp khởi vì chưa bao giờ nghĩ mình sẽ có căn nhà. Ba năm sau vẫn phải che cửa sổ bằng những tấm bao xi măng nhưng vẫn là nhà của mình. Đêm nằm nghe tiếng trùng rên rỉ, nghe ếch nhái kêu những ngày mưa...

Cao Thoại Châu nói...

Thì thế chứ sao! YThấy bài thì thích và copy, đổi luôn cái tựa chiều theo ý thích của mình. Cám ơn và xin lỗi.