Thứ Năm, 8 tháng 10, 2009

Hạnh phúc - rất đơn giản!

Gần đây có ba việc thú vị:

Thứ nhất, có một giấc mơ được sống lại tuổi hoa niên. Lâu lắm rồi luôn sống với những trăn trở của đủ thứ chuyện không mấy vui, không nhận ra mình bị cằn cỗi. Sự cằn cỗi đó thể hiện ở chỗ không thể đàn được nữa. Đôi khi cũng lôi cây đàn ra .... để đàn, nhưng không còn cảm xúc nên một hồi là chán, lại cất cây đàn vô. Cái thời mà mình có thể rơi nước mắt khi nghe Aranjuez hay Pavana chìm đâu mất. Cái thời nghe Khúc tháng 6 trong Tẩu khúc 4 mùa của Tchaikovski hay nghe Ngọc Lan của Dương Thiệu Tước với sự rung động lạ thường đã tắt ngấm hồi nào không hay. Bỗng một đêm nghe trong mơ Khúc hát thanh xuân! Bỗng sống lại! Máu lại chảy êm ái trong tim. Hồn lại "dào dạt" yêu thương ...


***


Thứ hai, đờn hát om sòm với một ông bạn mới quen - một đám bạn mới quen mới đúng! Lâu quá rồi không được đàn hát một cách vô tư lự như vậy. Ngồi ở một cái quán khuya - khá xa làng xóm để không thể làm phiền những người có thể thích yên tỉnh. Ngồi giữa những người già - đúng là những người già vì trong bàn có bấy nhiêu người thì trừ mình ra thì đều thuộc type đã về hưu hoặc ngoài 60. Ông bạn mới quen có bàn tay bị cụt hết mấy ngón mà vẫn say sưa đàn. Ông bạn này đệm slow rock, rumba và pasodoble thiệt là điệu nghệ. Tới phiên mình đệm đàn thì ông bạn hát. Không thể tưởng tượng có người còn thuộc nhiều bài tình ca của những năm 50, 60 như vậy. Và cũng khó tưởng tượng những người già lại hát tình ca một cách say đắm như vậy:

Quán nửa khuya đèn mờ theo hơi gió
Trút tâm tư vào đêm vắng canh dài...

Không thể tưởng tượng ông bạn này, ban ngày dang nắng chạy một chiếc xe cà tàng đi rao bán bánh bao khắp hang cùng ngỏ hẽm Bến Tre, mà đêm nay hóa thân thành một nghệ sĩ sống đầy cảm xúc như thế. Và tuyệt hơn nữa, hát những bài hát tiếng Pháp với một giọng chuẩn không chê vào đâu được. Ngày xưa ông giáo Béchir - chánh gốc dân đảo Corse - đọc "dictée" cho mình viết cũng không chuẩn hơn:

Mal. Au fond du coeur. Oui j'ai mal.
Mal. Toute la vie me fait mal. De temps en temps.
Quand je regarde le soleil. Qui vole. Qui vole...

Và bà vợ già tóc bạc của ông bạn thì nhìn chồng mình một cách trìu mến, say đắm. Ô hay, sao mình được một cơ duyên sống giữa một trời hạnh phúc như thế!?

***


Thứ ba, ngày hôm nay - như tình cờ - lang thang vào blog của một cô bé. Mình vốn có thành kiến với những blog của các nhí vì chúng nhảm nhí quá! Đặc biệt khi mình đặt blog bên Yahoo 360 độ thì thật là khủng khiếp với cách viết của tuổi teen. Chán đến nổi vội vàng gở bỏ cái blog đó để khỏi bị comment linh tinh bằng một thứ ngôn ngữ mà Nguyễn Du đọc phải chỉ có nước tự vẫn! Nhưng blog của cô bé này - đơn giản mà tinh tế - đọc rất thú vị. Đọc để thấy cuộc sống còn những điều rất đáng yêu, để mình học lại cách giản lược suy nghĩ, để học lại cách sống đơn giản, yêu những điều đơn giản. Trẻ trung, tinh tế và đơn giản, đó không phải cũng là một thứ hạnh phúc sao?!

3 nhận xét:

Unknown nói...

Thú vui của bác rất thú vị và tao nhã. Cháu thích các bài viết của bác. Chúc bác luôn giữ được nhiều niềm vui trong cuộc sống.

Typhoon nói...

Thú vui của chú thật hay. Dạo trước, cháu cũng hay cùng bạn bè hợp nhau lại đàn hát vào cuối tuần, vui lắm! Nhưng duy trì ko được lâu vì ai cũng có việc riêng. Cháu ko biết đàn cũng chẳng biết hát, nhưng lại thích ngồi nghe hát với đàn guitar. Ko biết khi nào có dịp về Bến Tre mà được nghe mấy chú đàn hát nhỉ? :)

Dương Văn Kỳ nói...

Vương hạnh phúc quá. Mình không có cơ duyên được gặp một lần như thế, dù mong mỏi rất nhiều!