Thứ Hai, 5 tháng 10, 2009

Qua chiều nắng xế, chút cảm xúc.


Khi chiều nắng xế! Đã đầy một ngày những vui buồn.
Có biết bao nhiêu trăn trở vào cuối ngày,
có biết bao nhiêu tình không biết đền đáp vào đâu !
Ta đành làm người đứng bên hàng giậu:


Người về người đứng bên hàng giậu
Thanh thản cho lòng không ngả nghiêng


Có thể là hàng giậu mồng tơi
mà đứng bên đó Nguyễn Bính từng cảm thấy
cô đơn lắm của một chuyện tình mơ hồ
mà ám ảnh sâu sắc. Hay có thể đó là
hàng giậu - rào chắn mà cuộc đời dựng nên
để kẻ sĩ phải đặt cho mình một câu hỏi lớn về lẽ xuất xử!
Cho nên lòng người nào biết:

Người về không biết sầu đá dựng
Ta chênh vênh trên vách núi lưng chừng

Để cho người muôn đời như nước sông:

Ừ nhỉ nước sông hiền dịu quá
Ngọt ngào như tiếng thời xưa
Là cái thuở ta buồn bã lắm
Phên liếp đời cho những cánh thư

May thay Cao Thoại Châu đã viết dùm tôi điều còn lại,
điều quan trọng khi người đứng lại bên này hàng giậu:

Núi vô tình núi cũng rung rinh

Thương lắm bài thơ "Bên hàng giậu"

Cao Thoại Châu

Bên hàng giậu

Người về người đứng bên hàng giậu
Thanh thản cho lòng không ngả nghiêng
Mái tóc cũng vờn trong nắng sớm
Gió chưa quen vì mới vượt đại ngàn

***

Ta đã đi qua chiều nắng xế
Phên liếp gì đâu cũng chẳng còn
Bực mình vì thấy đời hiu quạnh
Lao mình xuống tắm một dòng sông

***

Ừ nhỉ nước sông hiền dịu quá
Ngọt ngào như tiếng thời xưa
Là cái thuở ta buồn bã lắm
Phên liếp đời cho những cánh thư

***

Người về người đứng bên hàng giậu
Chia buổi chiều mỗi nửa một bên
Và bên ấy nắng vàng rực rỡ
Một nửa tối dần theo bóng đêm

***

Ta làm con gà lên chuồng rất sớm
Sau một ngày bươi đất lang thang
Từ vườn này sang vườn nhà khác
Vườn rộng mà ta chỉ có một mình

***

Người về người đứng bên hàng giậu
Bốn bề êm ả một bình minh
Trong ký ức tiếng gà báo sáng
Lặng im không biết lúc khởi hành!

***

Người về không biết sầu đá dựng
Ta chênh vênh trên vách núi lưng chừng
Nhìn xuống thấy mờ thung lũng
Núi vô tình núi cũng rung rinh

1 nhận xét:

Dương Văn Kỳ nói...

"Đã đầy một ngày những vui buồn". Chữ Vương dùng lạ mà hay quá.