(1)
Bến tre từng có bao nhiêu bến đò? Ai mà biết hết! Sông nước mênh mông, gió sông lồng lộng. Bước lên một chuyến đò. Qua sông!
Cả nhà chèo đò, ông ngoại chèo, cậu dì và mẹ đều chèo. Làm cái nghề khốn khó đưa người qua sông. Thiệt ra nhà cũng không có lấy một chiếc đò! Chỉ là chèo ăn công mỗi ngày. Hôm nào không chèo đò thì … làm nghề hạ bạc, chèo một chiếc ghe nhỏ đi câu đi lưới dài dài dọc sông Bến Tre sống qua ngày! Vài ba đêm chủ đò cho phép chèo lấy riêng một đêm. Đêm nào thu được vài cắc là sướng lắm! Nỗi niềm sông nước đã ăn vào da vào thịt, vào gien đến nỗi lâu lâu lại nằm mơ thấy ngồi trên đò đi qua con sông tối om.
Từ thời chỗ bến sông này còn vắng vẻ, khách muốn qua sông phải đứng bên kia bờ sông hú một tiếng dài rồi kêu bớ đò. Nhiều đêm khuya khoắc ông ngoại đang ngủ ngon giấc lật đật choàng dậy quơ vội cái mái dầm, lay cậu Sáu:
- Dậy .. dậy! Ai kêu đò. Chậc … không biết ai bệnh hoạn đẻ đái gì đây! Dậy … dậy làm phước đi Sáu.
Cậu Sáu mê ngủ bị ông ngoại đạp vô mông một cái, chiếc ghe lúc lắc nhịp sóng vỗ oạp oạp vô lườn ghe. Đêm tối thui. Bờ sông nhấp nháy vô số đom đóm. Gió đêm thổi vù vù trên mặt sông. Cứ ngó cái bóng đèn bão treo ở cầu đò bờ bên kia mà chèo riết tới. Trời ơi đất hỡi! Chỉ có hai má con mê coi hát - vãn tuồng rồi còn đi chơi khuya – “dờ này mới dìa!”. Cầm mấy cắc bạc trả công đò trong tay mà tức anh ách. Buộc đò lại vô sào rồi lo ngủ tiếp. Chút nữa canh tư là người ta bắt đầu đi chợ sớm rồi. Ngủ nghê gì được nữa!
Thời thế đổi thay. Giặc giã ì đùng. Tây bắn cháy rụi cả xóm Cái Cối mà cũng không bỏ được cái bến đò. Chèo đò tới chết! Hồi ông ngoại mất thì mẹ con đang ở tuốt trong Đầm Dơi - Cà Mau. Về chịu tang thì ông ngoại đã được an táng rồi. Hai mẹ con chỉ còn ra đứng nhìn bến đò rưng rưng. Bà con kể lại rằng hôm đưa ông ngoại đi ngang bến đò, chiếc ghe chở linh cửu cứ xoay vòng trước bến, mấy ông thanh niên có xeo cạy mái dầm gì thì cũng không được. Rốt cuộc phải tấp vô bến để ông thầy chùa đọc hai thời kinh siêu độ thì ông ngoại mới chịu đi! Sau này cứ mỗi lần nhìn cái xoáy nước xoay tròn lợn quợn dưới cân cầu đò mà tưởng như ông ngoại vẫn còn vương vấn đâu đó trên bến sông này!
Ông ngoại mất. Bà ngoại cũng dẹp xề chuối chiên ở bến đò về ngồi buồn trên chiếc chỏng tre trước hiên nhà, năm khi mười họa mới bó được một cái chổi tàu cau gởi qua chợ bán. Con cháu trôi dạt tứ tán! Thôi chèo đò!
Bến tre từng có bao nhiêu bến đò? Ai mà biết hết! Sông nước mênh mông, gió sông lồng lộng. Bước lên một chuyến đò. Qua sông!
Cả nhà chèo đò, ông ngoại chèo, cậu dì và mẹ đều chèo. Làm cái nghề khốn khó đưa người qua sông. Thiệt ra nhà cũng không có lấy một chiếc đò! Chỉ là chèo ăn công mỗi ngày. Hôm nào không chèo đò thì … làm nghề hạ bạc, chèo một chiếc ghe nhỏ đi câu đi lưới dài dài dọc sông Bến Tre sống qua ngày! Vài ba đêm chủ đò cho phép chèo lấy riêng một đêm. Đêm nào thu được vài cắc là sướng lắm! Nỗi niềm sông nước đã ăn vào da vào thịt, vào gien đến nỗi lâu lâu lại nằm mơ thấy ngồi trên đò đi qua con sông tối om.
Từ thời chỗ bến sông này còn vắng vẻ, khách muốn qua sông phải đứng bên kia bờ sông hú một tiếng dài rồi kêu bớ đò. Nhiều đêm khuya khoắc ông ngoại đang ngủ ngon giấc lật đật choàng dậy quơ vội cái mái dầm, lay cậu Sáu:
- Dậy .. dậy! Ai kêu đò. Chậc … không biết ai bệnh hoạn đẻ đái gì đây! Dậy … dậy làm phước đi Sáu.
Cậu Sáu mê ngủ bị ông ngoại đạp vô mông một cái, chiếc ghe lúc lắc nhịp sóng vỗ oạp oạp vô lườn ghe. Đêm tối thui. Bờ sông nhấp nháy vô số đom đóm. Gió đêm thổi vù vù trên mặt sông. Cứ ngó cái bóng đèn bão treo ở cầu đò bờ bên kia mà chèo riết tới. Trời ơi đất hỡi! Chỉ có hai má con mê coi hát - vãn tuồng rồi còn đi chơi khuya – “dờ này mới dìa!”. Cầm mấy cắc bạc trả công đò trong tay mà tức anh ách. Buộc đò lại vô sào rồi lo ngủ tiếp. Chút nữa canh tư là người ta bắt đầu đi chợ sớm rồi. Ngủ nghê gì được nữa!
Thời thế đổi thay. Giặc giã ì đùng. Tây bắn cháy rụi cả xóm Cái Cối mà cũng không bỏ được cái bến đò. Chèo đò tới chết! Hồi ông ngoại mất thì mẹ con đang ở tuốt trong Đầm Dơi - Cà Mau. Về chịu tang thì ông ngoại đã được an táng rồi. Hai mẹ con chỉ còn ra đứng nhìn bến đò rưng rưng. Bà con kể lại rằng hôm đưa ông ngoại đi ngang bến đò, chiếc ghe chở linh cửu cứ xoay vòng trước bến, mấy ông thanh niên có xeo cạy mái dầm gì thì cũng không được. Rốt cuộc phải tấp vô bến để ông thầy chùa đọc hai thời kinh siêu độ thì ông ngoại mới chịu đi! Sau này cứ mỗi lần nhìn cái xoáy nước xoay tròn lợn quợn dưới cân cầu đò mà tưởng như ông ngoại vẫn còn vương vấn đâu đó trên bến sông này!
Ông ngoại mất. Bà ngoại cũng dẹp xề chuối chiên ở bến đò về ngồi buồn trên chiếc chỏng tre trước hiên nhà, năm khi mười họa mới bó được một cái chổi tàu cau gởi qua chợ bán. Con cháu trôi dạt tứ tán! Thôi chèo đò!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét