Thứ Năm, 3 tháng 12, 2009

Gởi bạn quê mình.




Mấy hôm trước đi dự một lệ giỗ, cũng là một ngày họp mặt bạn bè mái ấm Bồ Đề (Bến Tre). Trước 30/4/1975 Bồ Đề là một trường trung học thuộc giáo hội Phật giáo. Các anh chị em mái ấm Bồ Đề là các cựu học sinh của trường. Trường không còn nữa nhưng tinh thần Bồ Đề của trường thì vẫn giúp anh chị em gắn bó với nhau. Hôm thì rủ nhau lên chùa nghe thuyết pháp, hôm thì rủ nhau đi làm từ thiện, giúp đỡ nhau sống thiện sống tốt. Thời gian trôi qua có người thành đạt, có người gian truân, có người vẫn ở mãi bên dòng Hàm Luông, dưới bóng dừa, có người xa xứ. Tôi chỉ là một người lạ, chưa từng học Bồ Đề, chỉ thảng một đôi khi căng thẳng chuyện đời, chuyện công việc thì vào chùa tìm đến quì trong chánh điện, nhờ sự yên tĩnh của không gian thờ tự, nghe tiếng chuông ngân nga mà tĩnh tâm, niệm một tiếng A di đà để lòng lắng xuống... để đủ sức sống tiếp! Nhờ vậy mà quen biết với mái ấm Bồ Đề. Nhờ vậy mà có mặt trong lệ giỗ này...
Lệ giỗ thì ồn ào nhắc nhớ lại người này người kia, ai còn ai mất, ai đang xa xứ. Lại nhắc tới một người đang ở tận Hoa Kỳ. Anh bây giờ chỉ là một người làm bảo vệ, gác cổng một sân bay, lúc nào rảnh thì vác cái cưa máy đi kiếm cơm thêm. Tìm được bao nhiêu tiền thì ngoài phần dành cho mình sống khổ hạnh còn thì gởi về nước nhờ mái ấm Bồ Đề đi làm từ thiện. Cách làm của anh khiến tôi nhớ tới một ông giáo người Pháp lúc trước dạy ở Đại học sư phạm Saigon. Trước giải phóng ở Đại học sư phạm Saigon có 3 nhà giáo người Pháp, tôi chỉ nhớ tên Ông Béchir vì ông trực tiếp dạy tôi và tôi thường nói chuyện lan man với ông bằng thứ tiếng Pháp ngắt ngứ mỏi tay của tôi. Còn một bà thì tôi không nhớ tên nhưng tôi rất thích bà vì mỗi lần có chiếu phim tiếng Pháp ở giảng đường phục vụ các lớp Pháp văn thì tôi hay gặp bà để xin xem ké, lần nào thì bà cũng cười rất tươi - Oui... Oui... alors.... Nhưng tôi lại rất ấn tượng với ông, ông gì tôi quên tên rồi, thôi tôi cứ gọi là ông Thiery (mà hình như là vậy!). Ông Thiery khác hẳn các vị giáo sư khác - chẳng hạn ông Béchir lúc nào cũng đi chiếc Peugeot 404 láng bóng - quanh năm suốt tháng tôi chỉ thấy ông Thiery đi một chiếc Mobylette cà tàng dơ mốc cời và hình như ông chỉ có một bộ veste cũng hơi mốc mốc! Tụi tôi là dân sinh viên ở trong hũ ra (đó là cách nói sinh viên gốc gác ở các tỉnh... Cái tĩnh hay cái hũ gì thì cũng là một thứ đựng nước mắm thôi!) thì ăn cơm vĩa hè, cơm quán là phải rồi! Nhưng ông Thiery cũng quanh năm ăn cơm vĩa hè, quán cóc mới là chuyện kì khôi. Khẩu phần ăn của ông có khi còn tệ hơn của tôi nữa, vì sau bữa ăn có hôm tôi cũng dám tự đãi mình một ly sữa đậu nành còn ông Thiery thì lúc nào cũng chỉ một ly trà đá! Rốt cuộc có hôm ông Thiery cũng ăn trưa một bàn với tôi ở quán bà Bô. Không ngăn được tò mò tôi bèn hỏi: - Sao ông tiết kiệm vậy? Lương ông nhiều thế, tiết kiệm để làm gì? - Ô, moa tiết kiệm là để giúp đỡ đất nước! - Ơ nước Pháp giàu thế mà còn nhờ ông giúp đỡ à! - Không, moa gởi tiền về Israel để giúp đỡ. Moa người gốc Do Thái. Thật đáng nễ! Israel lúc đó mới lập quốc chưa được mấy năm, khó khăn còn trùng trùng. Có những người con như thế bảo sao Israel không dần dà trở nên hùng mạnh cho được. Bây giờ tôi lại biết một ông Thiery Việt Nam, là cái ông có bài thơ dưới đây. Anh chị em trong bàn tiệc giỗ cao hứng gọi cho anh: -Anh Hưng này, nói chuyện với anh Bình chút nghe! -Alô. Anh Hưng đó hả. Anh đang làm gì vậy. - Tôi đây. Mỗi ngày tôi gác sân bay từ 7 giờ chiều đến 7 giờ "sáng mơi". Giờ này khuya, máy bay bay đi hết rồi, chỉ có mình tôi trên sân bay thôi, ngồi một mình buồn lắm, nhớ quê lắm! - Anh chị em đang nhắc anh quá đây! - Chờ chút nghe, để tôi làm bài thơ gởi anh chị em đọc coi như tôi có mặt với mái ấm Bồ Đề nghe. Thiệt tình tôi không nghĩ anh có thể làm ngay được bài thơ. Cái không gian Mỹ 100% phần đó làm sao giúp anh tìm được ý thơ! Nhưng mọi người cũng lấy viết ra chờ anh đọc bài thơ đột xuất. Bài thơ như vầy (cái tựa là do tôi đặt).

Gởi đến bạn bè.

Bạn bè gặp nhau hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy mây trôi
Lợi danh như bóng mây trôi nổi
Có chút tình thương để lại đời
Bạn bè gặp nhau hãy mến thương
Chung trường năm cũ vẫn còn vương
Chút tình giữ mãi lòng thương ấy
Chia sẻ mọi nơi mọi nẻo đường
Bạn bè gặp nhau thì cứ cười
Bao nhiêu thú vị ở trên đời
Vui cười với ý tình cao nhã
Cuộc sống thêm vui ấy tuyệt vời
Bạn bè có chi cứ việc mời
Mận, ổi, xoài, lê vẫn còn tươi
Hoa quả thơm ngát đời thêm vị
Kết hợp ý tưởng cả mọi người.


Bài thơ mộc mạc, ý thơ chân phương, nhưng chứa biết bao nhiêu tình gởi gấm, thương quá là thương!

1 nhận xét:

Typhoon nói...

Mỗi sáng mà được đọc 1 câu chuyện cảm động, một bài thơ hay như thế thì thấy cuộc sống này đáng yêu làm sao phải không chú!

Bạn bè gặp nhau hãy cứ vui
Chuyện đời như nước chảy mây trôi
Lợi danh như bóng mây trôi nổi
Có chút tình thương để lại đời

Cuộc đời chỉ là phù du, dạo chơi trong vài vạn ngày. Cái chân lý đơn giản như thế, hiển nhiên như thế vậy mà sao nhiều người cứ mãi u mê, lao đầu vào những tranh chấp, những nhỏ nhặt, vụng vặt để rồi khi nhắm mắt cũng chỉ là nắm xương khô.

Chúc chú và gia đình cuối tuần đầm ấm.