Chủ Nhật, 13 tháng 12, 2009

Nói nhãm với Khoa Chiến

Lâu lâu xin phép viết lăng nhăng một chút!
Ai không chịu được thì xin đừng đọc hoặc bỏ quá cho.
Bởi vì có những chuyện không nói lăng nhăng
thì cũng không biết phải nói làm sao
cho nó khỏi lăng nhăng!
Cũng xin lỗi trước
Nguyễn Khoa Chiến vì viết một bài rất cảm động -
lẽ ra giúp tôi trở nên nghiêm túc hơn -
mà hóa ra tôi lại lăng nhăng hơn!

Có một dạo tôi có một anh bạn rất mê cái câu trong Hamlet: To be or not to be. That's the question! Tôi không chắc mình hiểu đầy đủ được cái câu vĩ đại đó của Shakespeare vì chưa bao giờ tôi đã đọc hay xem hết Hamlet! Một phần tại vì làm biếng và ... phần khác tại vì có quá nhiều thứ phải đọc. Không đọc đầy đủ Hamlet nhưng chắc tôi có bỏ ra nhiều thì giờ để nghĩ ngợi về câu đó khi này khi khác trong những lúc rơi vào thế lưỡng nan. Đó không phải là chuyện thuần túy văn chương, văn nghệ hay chuyện triết học xa vời! Đó là chuyện một ngày nọ khi anh đã bị cuộc sống quăng lên quật xuống khá nhiều mới phát hiện thấy cái gì từ hồi đó tới giờ anh vẫn hằng tin là đúng thì té ra nó chỉ là một thứ không có mấy giá trị, nếu không nói đó chỉ là một mớ giẻ rách. Một thứ giẻ rách thật sự cũng cùng một giuộc với những cái anh vốn vẫn hằng tin là sai. Cho nên đôi lúc tôi cũng tin rằng cái trăn trở lẩm bẩm của Hamlet không phải ở chỗ The solution is to be ... hoặc The solution is not to be... Cái trăn trở của Hamlet chính là ở chỗ Hamlet biết tỏng rằng chẳng làm gì có câu trả lời giải thoát cho nỗi đau thường trực của nhân loại một khi nhân loại đó vẫn cố chấp tin rằng cái phần con là ít hơn cái phần người trong con người. Con có trước hay người có trước? Câu hỏi đó quá lớn đến nỗi tôi e rằng nhân loại có thể cãi nhau cho tới khi cái giống người bị đưa vào sách đỏ trong số các loài có nguy cơ bị mất giống vẫn còn tiếp tục cãi... Vấn đề (sic!) ở chỗ "To be" và "Not to be" không phải là hai thứ mâu thuẩn nhau như các nhà logic vẫn tưởng, có lẽ hai thứ đó cũng chỉ là hai thứ tương phản nhau thôi. Tức là cả hai không thể cùng sai nhưng có thể đều cùng đúng cả, hoặc là hai thứ không cùng đúng cả nhưng có thể cùng sai một giuộc như nhau! Bất khả tư nghì! Đọc hết bài viết rất cảm động của Khoa Chiến rồi mới thấy cái nhãn phân loại phía dưới "GIỮ CHÚT LÒNG". Chỉ có mấy chữ như vậy là quá đủ rồi Khoa Chiến ơi. Cái nhãn ấy làm mình muốn rơi nước mắt đấy!


Tôi cũng xin nói rằng anh bạn
vốn mê cái câu của Shakespeare kia
lâu nay không thấy ảnh nhắc tới câu đó nữa.
Có lẽ ảnh cũng thấy rằng không cần cái câu ấy
thì ảnh cũng tồn tại mà, có sao đâu!

1 nhận xét:

Khoa Chiến nói...

Cảm ơn anh Bình về một sự đồng cảm...