Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

SỎI





Đá từ trên núi cao lăn theo triền dốc, va chạm với vách núi sắc cạnh vỡ dần, lúc đến được bờ biển thì chỉ còn nhỏ vừa nắm tay, thành hòn sỏi nằm yên trên bãi cát. Ngày ngày sỏi nghe biển rì rào trong tiếng gió. Biển kéo sóng đến thăm hỏi: Sỏi ơi sao người tròn trịa thế? Sỏi trả lời: Những gì sắc cạnh tôi đã đánh rơi dọc đường cả rồi! Gió ghé ngang hỏi: Sao người không lăn nữa? Ở chân trời kia còn nhiều điều thú vị lắm! Sỏi bảo: Bờ cát này êm ái giữ chân tôi. Ở đây có thể chiêm ngưỡng rạng đông lẫn hoàng hôn! Gió giục biển đẩy hòn sỏi khỏi bờ cát lăn trên đường mòn. Trước khi bỏ đi, gió và biển còn nói với theo: Bọn tôi đi đây, bây giờ bạn có thể tiếp tục lăn, thế giới còn rộng lớn lắm. Hòn sỏi lăn dọc đường thiên lý khô khan, nắng sớm mưa chiều mãi chẳng thấy gì hay ho, chỉ bị giẫm đạp. Một sớm chớm thu lạnh, cô tiên nhỏ tình cờ gặp hòn sỏi. Cô nắm hòn sỏi trong lòng tay êm ái hỏi: Sỏi ơi sao người rắn vậy? Người lăn không biết đau à! Sỏi đáp: Sao lại không đau, chỉ không giữ lại vết đau trên người thôi! Cô tiên hỏi: Sỏi ơi ta có một cành hoa hồng, ta đem người về đặt nơi chậu hoa nhà ta nghe, người sẽ làm chậu hoa của ta bớt cô quạnh. Sỏi đáp: Ta không ích gì cho hoa, hồn của ta biển và gió đã đem đi rồi. Ta cần tìm lại họ. Em có giúp ta không? Cô bé tiếc rẻ nhưng dịu dàng đem hòn sỏi trả về bãi cát.

2 nhận xét:

Tien Vuong nói...

Thích bài viết (như là một truyện ngụ ngôn) này!

khoachien nói...

Đẹp!