Thứ Ba, 5 tháng 1, 2010

Đạo


Người sa-di đi đã nhiều ngày dọc theo bờ sông. Con sông nào rồi cũng chảy ra biển cả nhưng sông thì dài mà bước chân thì ngắn. Trên hành trình người đã thấy nhiều nỗi đau, đã thấy giọt mồ hôi giữa cơn lửa hạ cháy bỏng ruộng đồng, đã thấy mưa dầm nước ngập cả thôn xóm, đã thấy những thù hận hóa thân thành binh khí reo lên những tiếng kêu sắt máu, đã thấy những bửa tiệc ê hề nơi này và người chết đói nơi kia, thấy niềm hoan hỉ trên khuôn mặt trẻ thơ, thấy sự thèm khát khoái lạc của chúng sinh và thấy năm tháng khắc trên mặt mỗi người già nỗi buồn vô hạn. Mỗi ngày khi rạng đông người sa-di nhìn về phía mặt trời tụng một thời kinh cầu mong một ngày an lạc cho tất thảy chúng sinh. Mỗi ngày khi hoàng hôn người sa-di lại cúi đầu tụng một thời kinh cảm ơn ngày đã qua đi, cảm ơn những bước chân đã dẫn người về gần với biển.
Người sa-di đi đã lâu. Biển vẫn còn xa. Người sa-di già theo năm tháng nhưng dòng sông vẫn mãi tươi trẻ và ngày một lớn rộng. Nhiều lần tưởng dòng sông là biển rồi lại thấy mình lầm.
Một chiều nọ người sa-di không đi được nữa, không bao giờ đứng dậy đi được nữa, sức đã cùn. Biển vẫn còn xa. Người sa-di vẫn là người sa-di, sông vẫn chảy. Người sa-di đánh rơi bình bát của mình xuống con đường. Giữa một chút bụi mù chỗ cái bình bát rơi xuống, trước khi tia nắng cuối cùng kịp tắt, lần duy nhất trong cuộc đời người sa-di còn kịp nhìn thấy hằn lên cát bụi, lên con đường một chữ mờ ảo: Đạo.

1 nhận xét:

khoachien nói...

Lão Tử viết: Đạo khả đạo vô thường đạo. Danh khả danh vô thường danh.