Quán nửa khuya của bọn mình đây! |
Bửa trước
có cô tiên nhỏ, là học trò cũ vừa mới tốt nghiệp nhạc viện thành phố ghé qua,
tặng ba trái đào tiên. Vừa "báo cáo" kết quả học tập, vừa thăm thầy
cô lâu quá chưa gặp lại. Mấy trái đào to, ửng hồng thật đẹp và thơm, cứ như là
vừa hái về từ vườn đào của bà Tây vương mẫu. Hai vợ chồng mân mê mãi mấy trái
đào rồi lại kháo nhau: Tụi mình ăn mấy trái đào này đây rồi sống tới vài ngàn
tuổi thì khốn! Lúc đó ngó quanh quất thấy thiên đường lạnh lẽo chẳng còn ai, thì
không biết sống để làm gì, chắc sẽ buồn đứt ruột mất! Bèn bọc mấy trái đào vô
cái túi vải, chiều tối đem lại nhà hai ông bà bạn, thêm hai vợ chồng người bạn
khác nữa và Dì Hai. Tất cả là 7 người làm một cái tiệc tiên giới. Có tuyên bố
lý do tiệc tùng đàng hoàng: Tiệc bàn đào này là để chia nhau mấy ngàn năm thọ.
Ăn xong làm ơn sống với nhau lâu lâu, đừng có ai "đi trước" sớm quá
để buồn cho bạn bè. Mấy ông cười hà hà nói: Cha chả, bắt sống thêm tới vài trăm
tuổi mà tiệc không có linh đơn (viagra) thì coi bộ nên xếp mấy bà qua ở Cung
Hàn cho khỏi sinh sự!
Sau vài ly
rượu đủ thơm râu, ông "từ" Bảy Xuân lấy cây mandoline ra dạo réo rắt, Bảy Tuấn
đệm guitar, Bà Hoàng vợ Bảy Xuân phụ trách cái tambourine, mình thì bắt chước
ban nhạc Aquabella đệm contre-basse (bằng miệng) cho mấy ca sĩ hát hò nhặng xị.
Tới cái bài hát gì của Lê Yên có một đoạn có tiếng ngựa hí, đã giao cho bà
Mịnh vợ bảy Tuấn - không biết hát thì phải hí - nhưng bà này không chịu hí nên mình
cũng phụ trách luôn nhiệm vụ hí ;-) Tiếng hí của mình giống con ngựa bị
ăn cám hay sao đó nên làm Dì Hai cười run run, hấp háy cặp mắt đã mờ
trông rất là... thương. Dì Hai má chị Bảy Xuân đã 83 tuổi, lụm cụm rồi nhưng
mỗi khi nghe cái đám ô hợp rụng răng này họp lại thì thế nào cũng bắt ghế ra
ngồi nghe. Dâng cho Dì Hai một miếng đào tiên hơi "bự" một chút, mong
Dì Hai còn sống dài dài để nghe "tụi con" hát hò...
Vui vẻ hát
hò tới "giao thừa" luôn. May mà cái "quán nửa khuya" của
chị Hoàng không gần nhà hàng xóm nào hết nên cũng không làm phiền ai. Dắt nhau
ra về chạy xe chầm chậm trên đường khuya, trong cái vắng lặng của đêm thâu,
nghe hiểu lòng nhau rất mến thương. Các bạn ơi, chúc cho một đêm không trằn
trọc, yên lành.
2 nhận xét:
Đọc cái bài này của bác mà con cười cũng muốn rung rinh.
Cái nhiều người ước muốn là những lúc này. Có người thân, bè bạn chung quanh, chia sẽ với nhau cảm xúc rất đỗi gần gũi, bình thường, và cảm nhận sự yên bình.
Tiên giới nằm ở đó.
Chào chủ nhà, Ban Mai qua đọc được nhiều iều thú vị. Ban Mai mơi làm blog nên qua học hỏi
Đăng nhận xét