Đêm.
Rất khó ngủ. Mộng mị chập chờn.
Trong
đêm tối tưởng chừng cõi thế đã tan rã, chỉ còn là
một vực đen, ta bị chìm vào hố thẳm sâu thật là sâu. Ta hoảng hốt không biết nỗi buồn đến từ đâu. Nỗi buồn loang ra mênh mông
vô tận!
Ngoài cửa sổ ám mù sương kia, một chút ánh đèn đường xa
xôi mơ hồ chỉ làm lạnh thêm không gian vốn đã giá
rét. Thèm một chút nắng, thèm một chút hơi ấm. Thèm
quá đi mất! Thèm những người vốn vẫn ở quanh ta và ở
xa ta. Thèm nghe một tiếng nói, thèm nghe nhiều tiếng nói
lao xao!
Người
ơi, cô quạnh quá !
&&&&&
2 nhận xét:
"...Trong đêm tối tưởng chừng cõi thế đã tan rã, chỉ còn là một vực đen, ta bị chìm vào hố thẳm sâu thật là sâu..." . Ông bạn ơi không khéo cái cảm xúc này lại loang ra ...loang ra đến khắp cõi người và nhiều cõi lòng đấy !
Thật đấy ... và cũng thật kinh khủng cái cảm giác đó.
Đăng nhận xét