Thứ Sáu, 21 tháng 4, 2023

TẢN MẠN SONG NGOẠI

Sầu thôi xuống đầy...
Làm sao em nhớ mưa ngoài song bay!
Lời ca anh nhỏ, nỗi lòng anh đây...
Trinh Công Sơn - Cuối cùng cho một tình yêu.


Mưa ngoài song bay !!! Là mưa ngoài kia, ngoài cửa sổ. Là tôi ở đây, ngoài trời xa là mối tình cũng đã xa và lạnh. Tình đã lạnh! Chỉ còn mưa... Bài hát này của họ Trịnh day dứt. Và đối với tôi nó còn chuyên chở nhiều khoảnh khắc trầm mặc!


1. Tôi đang ngồi đây, trong tầng hầm, nhìn ra ngoài cửa sổ với một con chim trắng lạnh đậu trên vách đá - Tôi gọi vui con chim ấy bằng một cái tên có phần lãng mạn: bạch tước, chỉ là một con chim bằng thiếc sơn trắng... trang trí cho vách đá của khoảnh đất sụt - Tôi gọi thế để chiều lòng một cô bạn thơ. Cô ấy có một tâm hồn nhạy cảm và chìm đắm trong tháp ngà của những mơ mộng...

2. Một cái cửa sổ rất ám ảnh bên giường bệnh của chồng một chị bạn. Khi tôi lần đầu đến thăm anh ấy thì ngoài cửa sổ phòng anh là một không gian nhỏ bé với các tường nhà, mái hồi u ám, xám xịt. Kế một bức tường nhà sau, của căn nhà đâu lưng lại, có một cây gì với mấy chòm lá đóng bụi đen mốc. Anh đã nằm bệnh nhiều năm, không ra khỏi căn phòng ấy và chỉ nằm nhìn suốt ngày cái không gian u ám đó. Giống cái không gian "song nội" mà Emily Brontë mô tả về căn phòng u tối trong lâu đài Đồi gió hú... và tôi cũng không thể nào không nhớ khung cảnh "song ngoại" với chiếc lá trên tường, trong mùa đông tuyết giá, của tác phẩm Chiếc lá cuối cùng của O´Henry!... Và rồi chiếc lá ấy đã rơi rụng mất mươi năm nay có lẽ!

3. Một cái cửa sổ khác, cũng bên giường bệnh, của anh bạn thân: Bảy Xuân. Trong phòng của Bảy Xuân có một cây đờn guitar dây sắt chẳng bao giờ được lên dây nữa. Liệt giường gần chục năm, Bảy Xuân chỉ nằm đó ngó ra ngoài cửa sổ phía dười chân. Ngoài cửa sổ là một không gian sáng sủa với một cây dâu tằm lá xanh rờn rất nhiều trái ...trái đen trái đỏ đủ cả. Chim chóc đậu lao xao giành ăn mấy trái dâu tằm. Mỗi khi đến thăm anh tôi thường nhìn đăm đăm cây dâu tằm xanh mướt ấy (để đủ lòng an tịnh) để đàn. Bảy Xuân vẫn còn nhớ và còn hát không sai lời bản nhạc Đò Chiều. Tiếng hát Bảy Xuân bay lên trên giường bệnh... Một ngày nào trên bến cô liêu... Xóm bên sông tiêu điều... Buồn hắt hiu mây chiều... Đò của người thôn nữ... Chờ đưa người viễn xứ... Đi muôn nơi xa xôi... Xây hướng cuộc đời... Ôi Bảy Xuân lang thang viễn xứ cho lắm rồi cũng về nằm đây, bên cái cửa sổ này! Và không có người thôn nữ! Tiếng đàn của tôi nó đau khổ quá, nó làm cho tôi đứt từng đoạn ruột và lòng tôi nó khóc hu hu.. nhưng Bảy Xuân vẫn mê mải hát.... Ôi trời ơi!  Cõi thiên thai và chốn đoạn trường nó chỉ cách nhau một song cửa!

4. Cái cửa sổ của căn phòng Tấn Phúc nhìn ra mấy cây cau, mấy dây trầu không, và mấy chậu hoa bằng lăng lúc nào cũng nở hoa dày đặc. Tôi ngồi đó, bên cái cửa sổ đó, nhìn ra cuộc đời đó, đàn cho Tấn Phúc nghe nhạc Trịnh, nghe một chút nỗi niềm của cuộc đời - lặng nghe bước đi êm nhẹ của gió vô thường - khi Tấn Phúc đã đến những ngày cuối. Chuyến tàu đời đã đến ga cuối!

Và đôi khi tôi, cũng như họ Trịnh kia, cũng muốn nói khẽ khàng... Ừ thôi em về! Chiều mưa giông tới...
 

Không có nhận xét nào: