Thứ Hai, 25 tháng 6, 2007

Quê hương


Cái gì đó sâu thẳm trong lòng ta. Nơi đó có con sông tuổi thơ cùng bạn bè tắm mát. Nơi đó có mộ của cha ta yên nghỉ giữa cánh đồng lúa xanh rờn. Nơi đó lòng ta thổn thức, đau đớn trong những ngày binh lửa, phiền muộn những tháng năm nghèo khó. Nơi đó có người con gái ta không bao giờ quên được cả khi tóc đã bạc quá nửa mái đầu! Đó là nơi trái tim của ta được giữ trong lửa ấm yêu thương.

Thứ Bảy, 16 tháng 6, 2007

ĐÒ ĐÊM


Đò chạy lâu quá, chắc cở bốn năm giờ sáng mới tới! Ngó thấy quầng sáng chưa? Chưa hả? Thôi để kể chuyện nghe. Trong dòng họ nội ngoại tôi, không hiểu sao phái nữ ai cũng đẹp người, cứ như Hằng Nga ấy. Mà cô tôi tên là Hằng Nga thiệt. Chỉ trừ có một người rất xấu. Ấy là Mẹ tôi. Ối cha … nói Mẹ mình xấu người là chuyện không đứa nhỏ nào chịu được. Bởi thế lúc bé tôi gây hấn suốt với mấy đứa con bác, con chú, con cô để “bảo vệ nhan sắc” cho Mẹ tôi mỗi khi bị bọn chúng trêu chọc! Cái bọn hỗn láo ấy cứ nói mẹ tôi giống Chung Vô Diệm. Tôi thì chẳng biết Chung Vô Diệm là cái gì, con gì hay là người gì, nhưng chắc là ghê gớm dữ lắm ra sao đó nên chúng mới ví von để chọc tôi. Nhưng rồi ngày càng lớn lên tôi cũng phải công nhận Mẹ tôi không được đẹp người cho lắm. Mẹ tôi đen đúa, cao lớn, thô kệch, tiếng nói rổn rảng… và nấu ăn dỡ tệ! Như mới nói đó các cô, các bác gái của tôi rất đẹp. Cô tôi chẳng hạn, khuôn mặt trái soan, trắng như trứng gà bóc, duyên dáng , và nấu ăn thì ai cũng khen.
***
Không phải ông Nội đi hỏi vợ cho Ba tôi. Chuyện Ba gặp Mẹ là như vầy: Ông Ngoại tôi làm nghề chèo đò ở tuốt Bến tre. Và con gái của ông lái đò cũng phải quanh năm với mái dầm thôi. Cái dân làm nghề hạ bạc thì trắng cái nỗi gì khi suốt ngày phơi mặt, phơi lưng ra nắng ra sóng, kể cả khi cái nắng sóng ấy là của con sông Hàm Luông cực kì êm ái. Có một điều kì lạ là Mẹ tôi được đi học. Nghèo kiết xác thì làm sao đi học! Đi học thuê. Chuyện lạ! Nhưng mà nhớ coi hồi đó ở Bến Tre có một Ông Nguyễn Đình Chiểu căm hận Phú Lang Sa vô cùng - đến đổi cục xà bông còn không muốn xài - chỉ xài nước tro để gội đầu mà thôi (cái này tôi không biết chắc, nhưng tôi nghe bà Ngoại nói lại như vậy). Vì vậy có người không muốn con mình học cái thứ chữ của tây tà, bèn mướn mẹ tôi đi học thay vậy. Thế là bên ngoại tôi Mẹ trở thành người duy nhất biết chữ. Ông bà ngoại tôi sướng rơn, các cậu các dì tôi sướng rơn. Thể hiện cái sướng rơn đó là không cho Mẹ tôi đụng chạm gì cái chuyện bếp núc hết, chỉ có phải chèo đò và đi học thôi.
(chắc là khách ngủ rồi - sẽ tiếp)

Thứ Tư, 13 tháng 6, 2007

Bến đò Phước Long

Buổi chiều, con đò vắng khách neo vào gốc bần. Nắng nhạt trãi rộng trên mặt sông mênh mông đầy ắp phù sa. Tiếng bìm bịp kêu nghe khắc khoải. Sóng vỗ oàm oạp vào tấm ván làm cầu đò. Cô lái đò ngồi buồn ngân nga nho nhỏ câu ca dao:
Sông dài cá lội biệt tăm.
Phải duyên chồng vợ nghìn năm cũng chờ.
Không biết cô tình cờ mà ngâm như vậy hay là tình thiệt một nỗi nhớ mong.

Lỡ nhịp

Bất ngờ bất chợt có em.
Đến như một thoáng giữa đời hoang vu.
Bất ngờ bất chợt có em.
Như một nốt lặng phù du điệu buồn.
Hồn tôi tầm tả mưa tuôn.
Cung đàn lỡ nhịp, em ru ngập ngừng.
Tay tôi đã trót dây buông.
Hò xang xê cống ... cung thương ngại ngùng.
Bất ngờ bất chợt mất em.
Đàn tôi dây đứt vô phương .... hỡi đàn!

Gặp trăng giữa phố

Ô kìa trăng vừa mọc
Em đến tự khi nào?
Nắng chiều chưa kịp tắt
Dung nhan Kiều xanh xao.
***
Lối chợ không phải quen
Gặp nhau chiều đột ngột
Ta nhìn trăng mơ ước
Trăng rằm, đường chiêm bao.

Thứ Bảy, 9 tháng 6, 2007


Có ai chia sẻ chút lòng cho chăng!?

La Guitarra                         Lục huyền cầm.



The cry of the guitar Khởi đầu
begins. tiếng khóc Guitar.
The cristal goblets of dawn Chén pha lê vỡ
shatter. rượu ngà sớm mai.
The cry of the guitar Khởi đầu
begins. tiếng khóc guitar.
It is useless to silence it.Hoài công
It is imposible Bất khả
to silence it. để mà im hơi.
It weeps monotonously Giọt đâu đơn điệu,
like water weeps, bồi hồi.
like the wind wails Gió đâu than thở,
over the fallen snow. một trời tuyết sương.
It is impossible Vô phương
to silence it. ém tiếng nỉ non.
It weeps for things Ai hoài mấy cuộc sắt son
distant. nghìn trùng.
The sand of the hot South Phương Nam cát nóng chập chùng
aches for white camelias. Đau lòng chi bấy một vùng trà mi
The arrow without target, Tên bay loạn chẳng hướng chi.
the evening without morning,Chiều tà chinh chiến hứa gì sớm mai.
and the first bird Và kìa ... oanh nhỏ bi ai
dead upon the branch, Lìa cành chết giữa đêm dài,
weep. Xót thương.
O guitar Đàn ơi ... đàn, hỡi Guitar!
heart grieviously wounded Nát tim đau xé
by fives knives! Dao ngà ngón tay.
(Bản dịch: Vương Đức Bình 12/6/2007)


Bản gốc:

La Guitarra

Empieza el llanto de la guitarra
Se rompen las copas de la madrugada
Empieza el llanto de la guitarra
Es inutil callarla, es imposible callarla.

Llora monotona como llora el agua,
Como llora el viento sobre la nevada.
Es imposible callarla,Llora por cosas, lejanas.

Arena del sur calliente
Que pide camelias blancas
Llora flecha sin blanco
La tarde sin manana.

Y el primer pajaro muerto
Sobre la rama. guitarra
Corazon malherido por cinco espadas.

                     Federico Garcia Lorca.

Thứ Bảy, 2 tháng 6, 2007

Nhớ đất.

Cà Mau 45 năm trước hãy còn hoang vu, phèn mặn và nghèo xơ xác. Ba Mẹ dẫn một bầy con trôi dạt về đây kiếm sống. Ông Ngoại nhờ người quen gởi cho mấy trái xoài. Người quen chèo ghe cả tuần mới tới nơi thì xoài úng hết trơn! Mẹ đem hột xoài đi trồng. Chiều nao Mẹ cũng ra sức chăm sóc tưới tắm cho cây xoài ẻo trước nhà. Cây xoài giâm chân trong đất phèn mãi không chịu lớn, không chịu ra hoa. Mẹ nhìn mơ hồ về phương trời xa nói khẻ khàng "Con biết không ở chỗ Ông Ngoại đất tốt lắm. Cái hạt rơi xuống là cây mọc lên trái xum xuê liền hà". Trong mắt Mẹ có một giọt nước rưng rưng. Hồi đó con tưởng thèm một trái xoài mà Mẹ khóc ...

Thứ Sáu, 1 tháng 6, 2007

Ly dị

Hàng xóm có đôi vợ chồng nhà quê ly dị sau những lần cãi vả kịch liệt. Ban đầu nghĩ cũng kì lạ vì con cái của hai người đã lớn, đã đi làm hết cả. Anh chồng qua nhà tâm sự "Anh biết không .... cả năm có bao nhiêu ngày mưa thì tôi có bao nhiêu đó đêm buồn! Sao mà trời mưa đêm bây giờ buồn quá vậy!". Nghe cứ tưởng như tâm sự của một nhà thơ! Rồi một hôm lại nghe chị vợ nói với con "Thôi ..... tụi con đừng cản má! Để má sống được một ngày hạnh phúc cho riêng má là má mãn nguyện rồi!".
Hai trái tim cùng buồn, cùng khao khát hạnh phúc lại phá tan tành hạnh phúc của nhau!