skip to main |
skip to sidebar
Nhớ đất.
Cà Mau 45 năm trước hãy còn hoang vu, phèn mặn và nghèo xơ xác. Ba Mẹ dẫn một bầy con trôi dạt về đây kiếm sống. Ông Ngoại nhờ người quen gởi cho mấy trái xoài. Người quen chèo ghe cả tuần mới tới nơi thì xoài úng hết trơn! Mẹ đem hột xoài đi trồng. Chiều nao Mẹ cũng ra sức chăm sóc tưới tắm cho cây xoài ẻo trước nhà. Cây xoài giâm chân trong đất phèn mãi không chịu lớn, không chịu ra hoa. Mẹ nhìn mơ hồ về phương trời xa nói khẻ khàng "Con biết không ở chỗ Ông Ngoại đất tốt lắm. Cái hạt rơi xuống là cây mọc lên trái xum xuê liền hà". Trong mắt Mẹ có một giọt nước rưng rưng. Hồi đó con tưởng thèm một trái xoài mà Mẹ khóc ...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét