* Bài này viết lâu rồi khi tình cờ nhìn thấy Thầy Nguyễn Đông Âu ngồi buồn lẻ loi trong văn phòng (chứ không phải trong lớp học) một tháng trước ngày thầy về hưu.
* Còn cái hình ở đây là hình lớp học ngày xưa của mình ở Trường Trung Học Quản Long - Cà Mau. Hình chụp đâu năm 1998, lúc trở về thăm Cà Mau, hơn 30 năm sau khi mình rời xa nơi đó. Hồi rời xa Cà Mau mình mới 12 tuổi. Lúc trở lại kí ức đã phai mờ nhiều đến nỗi chỉ còn nhớ được một hai đứa bạn ... và thiệt là có tội, mình chỉ còn nhớ thầy Mô.
* Thầy Mô dạy mình hồi học lớp năm (bây giờ gọi là lớp 1) ở Đầm Dơi. Thầy mất đã lâu lắm rồi. Mình còn nhớ buổi sáng Thầy hay ghé nhà cỏng mình đi học (sướng thiệt!). Lâu lâu trong sân trường có rụng một cái tàu cau, tan học thế nào thầy cũng lấy tàu cau kéo mình về tới nhà. Một lần mình ăn vụng trong lớp! Chẳng là trên đường tới trường có một bà già - bà nào quên rồi! - cho mình một miếng cơm cháy phết mở hành rất ngon với mấy con ba khía. Mình đem vào lớp. Lộn xuống ngồi bàn cuối chia với mấy đứa bạn ăn trong giờ học bị thày bắt gặp. Chiều về thầy mét với ba má. Ai cũng cười bò lăn còn mình thì "quê" tới bây giờ!
Post bài này lên đây để nhớ tới tất cả thầy cô đã vất vả dạy mình nên người.
* Còn cái hình ở đây là hình lớp học ngày xưa của mình ở Trường Trung Học Quản Long - Cà Mau. Hình chụp đâu năm 1998, lúc trở về thăm Cà Mau, hơn 30 năm sau khi mình rời xa nơi đó. Hồi rời xa Cà Mau mình mới 12 tuổi. Lúc trở lại kí ức đã phai mờ nhiều đến nỗi chỉ còn nhớ được một hai đứa bạn ... và thiệt là có tội, mình chỉ còn nhớ thầy Mô.
* Thầy Mô dạy mình hồi học lớp năm (bây giờ gọi là lớp 1) ở Đầm Dơi. Thầy mất đã lâu lắm rồi. Mình còn nhớ buổi sáng Thầy hay ghé nhà cỏng mình đi học (sướng thiệt!). Lâu lâu trong sân trường có rụng một cái tàu cau, tan học thế nào thầy cũng lấy tàu cau kéo mình về tới nhà. Một lần mình ăn vụng trong lớp! Chẳng là trên đường tới trường có một bà già - bà nào quên rồi! - cho mình một miếng cơm cháy phết mở hành rất ngon với mấy con ba khía. Mình đem vào lớp. Lộn xuống ngồi bàn cuối chia với mấy đứa bạn ăn trong giờ học bị thày bắt gặp. Chiều về thầy mét với ba má. Ai cũng cười bò lăn còn mình thì "quê" tới bây giờ!
Post bài này lên đây để nhớ tới tất cả thầy cô đã vất vả dạy mình nên người.
Thày ngồi một mình trong lớp học trống trơn. Có phần mỏi mệt. Học sinh đã ra về hết. Ngày mai ngày mốt là thầy về hưu.
Có một tiếng chim kêu lẻ loi dưới bóng cây trong sân trường. Thật lạ lùng khi giữa một chốn vốn rộn rã tiếng học trò đùa giởn lại vắng đến nỗi nghe rõ cả tiếng một con chim đang gọi bầy. Cũng thật lạ lùng ông giáo cảm thấy không gian này gắn bó với mình như thể ông là cái sân trường đầy bóng mát kia bây giờ hoang vắng vì ngày mai ngày mốt không có đứa học trò nào đến đùa vui. Mà không phải! Cái sân trường vẫn còn đó. Chỉ có ông là giống con chim sẻ đang lẻ loi nọ! Hay ông là cái hoa phượng đang héo khô rơi vươn trên lối đi kia. Cái hoa phượng đã từng làm cho bao nhiêu tuổi học trò trở thành nên thơ. Mà thôi, cái hoa phượng rồi cũng xong kiếp của nó. Rồi hoa sẽ thành phân cho đất chờ một ngày tái sinh thành những đóa hoa mới!
Ông nhặt cái hoa phượng đặt lên bàn giáo viên. Xếp gọn lại giáo án giờ đây sẽ không viết gì thêm nữa. Ông đi chầm chậm qua dãy lớp học và lặng lẽ ra khỏi trường.
10/03/2005.
1 nhận xét:
Thấy bài viết này của Thầy làm em nhớ lại hồi em còn học trung học cơ sở. Lâu lắm rồi em không có về ngôi trường cũ thăm thầy cô. Em còn nhớ hồi đó học THCS Thầy cô ở trường rất thương em. Thỉnh thoảng Cô Đào (nhà cô bán sách vở cho học sinh) thường cho em cây bút, quyển tập, ... Rồi hồi làm "báo tường" em có ngủ lại nhà của cô nữa.
Đăng nhận xét