Thứ Hai, 24 tháng 11, 2008

Có những khi buồn.

Đôi khi mình buồn, mệt mỏi, thất vọng, kéo lê nỗi buồn như một con chó sói hoang dại lạc lõng giữa đại ngàn, giữa những tiếng tru tréo của cuộc đời. Giống như lời của bản nhạc buồn: Một chiều buồn đi lê thê, cầm một vòng hoa đê mê … Những khi đó mình ghé Tấn Phúc. Nói vài câu và nghe vài câu … giảm stress!
Những bài thơ này là của Tấn Phúc e-mail cho mình, như một lời chia sẻ:

…………………………………………..

Một bài của em vừa mới viết vụng về:

CÁI BÓNG

Cái bóng đỗ dài theo mỗi bước đi
Như báo hiệu
Trong cuộc đời
-“Mình có mặt”
Cái bóng nguyên hình, xiêu vẹo lung linh
Cứ gắn chặt
Khi chìm khuất
Bóng nhận ra ta hay ta nhìn ra bóng?
Rượt đuổi nhau hoài như có như không...
Khi thấy bóng, ta lần ra ánh sáng
Chút cảm hoài từ cuộc sống tin yêu
Bóng xa rồi ta bỗng thấy cô liêu
Bóng là ta ? hay ta là chiếc bóng ?


(Nguyễn Tấn Phúc)

Có những cái rất bình thường, dung dị, nếu đặt nó vào đúng chỗ thì không còn là bình thường nữa. Lục bát cũng vậy, nó mộc mạc, chân quê, gần gũi như cọng rau tập tàng trong vườn, như ngọn gió hiu hiu bất chợt đến rồi lại đi, cứ thế ngàn năm vẫn thế. Người ta hay nói “ văn mình, vợ người” tiểu đệ thì khác - Văn người - vợ mình mới trúng. Đây, gởi Anh ý tưởng của một chú em 38 tuổi : TRƯƠNG NAM HƯƠNG đã vượt qua tuổi đời để viết:


Ru em một giấc ngủ ngon
Ước mơ sẽ chắp cánh buồm thong dong
Ta về uống cạn dòng sông
Lo ai nhan sắc về không kịp đò


Thấy chưa, 2 câu cuối để Anh bình luận…

……………………………………………

Mình cảm ơn Tấn Phúc đã gởi những sẻ chia. Chẳng muốn bình luận gì vì mình có phải nhà thơ đâu. Thơ đối với mình chẳng qua là những lời chia sẻ ngắn gọn và đôi khi du dương - bất khả tư nghị, dĩ tâm truyền tâm - thế thôi! Còn trò chơi chữ nghĩa thì mình không thích.
Đò tôi chờ một chữ tình.
Sợ sông không rộng để mình đón đưa.
"Lụy đò" người tính hơn thua.
Tiếc công neo bến nắng mưa đợi người!

Chủ Nhật, 23 tháng 11, 2008

Hai câu đề tặng của người quen cũ.


Tối qua lục lọi trong đám sách cũ bỗng lọt ra một tờ giấy có hai câu của anh Huỳnh Quyền viết cho. Lâu rồi, đâu năm 1992-1993, mình chế bản mấy cuốn sách dạy đánh cờ tướng của anh. Không biết anh hồi đó nhìn mình như thế nào mà viết cho hai câu này. Anh viết bằng chữ Tàu khiến mình dịch muốn bở hơi, và cũng nhờ có Hanokey mình mới viết lại vào đây được để dành làm kỷ niệm:



單 鷹 戲 月 中 天 夜


一 片 冰 心 照 白 雲


(Đan ưng hí nguyệt trung thiên dạ)
(Nhất phiến băng tâm chiếu bạch vân)

Thứ Năm, 13 tháng 11, 2008

Mời bạn thăm nhà.






Bình và Tuyết viết cho N H






Phương xa bạn muốn lại thăm nhà.
Thì đây lối nhỏ đường không xa.
Thảo lư khép nép bên vườn cỏ
Mấy gốc mai vàng e ấp hoa.



Nhà ta không có những xa hoa
Mấy tủ thơ đầy ... đủ ngâm nga
Mấy chai rượu cũ ... vừa chếnh choáng
Hồn bạn có gì ... chia với ta?




Nhà ta không có món cao lương
Rau củ quanh năm một góc vườn
Dừa đủ tép rang bùi ngọt béo
Nếm thử để mà yêu quê hương.




Lòng ta mở rộng với bạn ta
Muôn phương cánh nhạn trở về nhà
Bạn đã bao năm thân lữ thứ
Thì trải lòng ra ... ta với ta.




Con người và công nghệ

Ba ngày hai đêm bị cái máy tính hành cho tơi tả!

* Ngày thứ nhất vì là Admin của một cái Forum đang bị tấn công, nên vất vả túc trực chống đỡ để Forum không bị các bài post lên kiểu SPAM. Có vẻ như nó đang bị một con sâu gì đó (cuối cùng thì mình cũng biết tên con sâu đó là W32.AntiMomAdll.worm - theo phân loại của BKAV) luồn lách qua các topic để lấy địa chỉ IP của các máy mở Forum và từ đây lại gởi tiếp các thông điệp gây hấn (toàn là các quảng cáo về viagra, các loại thuốc lắc và các casino) . Mất hết một ngày đêm kiên nhẫn để theo dõi các IP từ đó nó truyền đi các message. Phần lớn các IP này ở Mỹ. Sao vậy nhỉ? Ai ở Mỹ đã quan tâm tới cái Forum hoàn toàn chuyên biệt này nhỉ, để làm gì? Hơi có một chút vui là nhờ mấy em sinh viên tụi nó cũng theo dõi sát sườn và gọi điện thoại báo cho mình từng lúc sự xuất hiện các SPAM này. Cuối cùng thì cũng dựng thành công một hàng rào kỹ thuật chặn đứng được các SPAM.
* Chặn đứng được nó thì tới phiên mình bị con sâu đó tấn công. Nó nhiễm vào [root]\windows\system32\urlmon.dll. Cái BKAV pro tận tụy của mình lần này thì hại chủ. BKAV pro đã tự động diệt địch và làm chết luôn Internet Explorer vì file này chính là một component quan trọng làm nhiệm vụ phân giải địa chỉ IP khiến mình hết đường truy cập vào các trang web! Công việc tồn đọng thì nhiều mà người bạn già-đại ca Cao Thoại Châu thì kêu ơi ới về cái manchette đang cần đưa lên mục "Tác giả và người đọc". Làm thế quái nào vào hộp mail để trả lời và attach cái file được! Gần phát khùng! Đành phải dùng hệ điều hành dự trữ trên máy là Red Hat Linux. Vào Yahoo Mail được nhưng bây giờ thì không có bộ gõ tiếng Việt nào hỗ trợ Red Hat. Hơn nữa Mozilla Firefox cũ xì của mình thiếu tùm lum những thứ plug-in(s) khiến màn hình của Yahoo Mail bị xáo trộn tùm lum không làm việc được. Không thể gởi mail theo lời hứa, thiệt là khổ tâm! Quay ra chạy REPAIR cái Windows XP pro. Làm xong thì gần 1 giờ sáng, nhưng rồi cái IE cũng không hoạt động. Hệ thống file system tiêu hết rồi! Thiệt là thở không ra hơi!
* Đi dạy về, quay ra Overwrite set up cái windows. Trời đất ơi, nhà thơ Giả Đảo ba năm làm được hai câu thơ sợ bạn không đồng cảm đòi quay về núi ...chết cho xong. Còn cái máy này mình đã cài đặt, tinh chỉnh, update cho nó hàng trăm thứ đã bốn năm năm rồi. Một công trình hoàn chỉnh tuyệt mỹ chỉ trong một ngày ... tiêu tùng thì mình kiếm cái núi nào mà về đây trời!

E hèm... mệt quá, oải quá và đành vào cái blog này than thở với chính mình và với ai lỡ vào đây. Xin ai lỡ vào và lỡ đọc thì cười xù giùm mình một cái .... vì mình còn phải tiếp tục cài đặt lại đủ thứ cho cái-máy-ngựa-thồ này. Chắc phải cả tuần nữa mới recover được nó về trạng thái trước đây! Phùùù ..ù ... Mình là kỹ sư máy tính mà còn mệt bủn rủn như vậy thì ai đó dị ứng với công nghệ cần học chữ .... nhẫn.

Thứ Bảy, 8 tháng 11, 2008

TRẢ LỜI CÂU HỎI CỦA NH.

E hèm… có người cắc cớ hỏi sao ông hoài cổ vậy? Cái thế giới này, bây giờ, là của tiếng Anh mà? Sao ông thích Le petit prince vậy? Sao ông lại mê Terre des hommes vậy? Mà tại sao Hoàng tử bé lại muốn vẽ con trừu mà … không phải một con gà con! Ối trời, người hỏi lại là một nàng … đang sống tít tận gần bến sông Seine. Tôi đang bận bịu với đủ thứ nhọc nhằn mà các xếp đang vui sướng hành hạ tôi bằng hàng đống văn bản giấy tờ chán đến tận cổ nên tôi lâm vào tình cảnh của Saint-Ex khi bị Hoàng tử bé, với một vẻ dịu dàng rất mực, đòi vẽ cho một con trừu giữa lúc chàng bực bội loay hoay sửa chữa chiếc máy bay của mình bị rơi tỏm giữa sa mạc. Mà thôi, mặc kệ các xếp – có gì quan trọng hơn câu hỏi của một tiểu thơ đâu – tôi liền ngồi ngẫm nghĩ, bơi trong cõi mộng để bới tìm câu trả lời cho vấn nạn thiên thu. Thư này ban đầu tôi định viết với đề tựa: Lettre à ma princesse cho ra vẻ ta đây cũng phong trần lịch lãm chi chi nhưng vì lâu lắm rồi không dùng tiếng Pháp nữa có thể khiến tôi phải vất vả kiệt sức với cái gọi là “phong ba bão táp không bằng ngữ pháp tiếng … Tây” nên thôi. Tôi bèn viết bằng thứ ngôn ngữ êm đềm cay đắng của Nguyễn Du đi vậy. Biết đâu chừng “mua vui cũng được một vài trống canh”!

Thư cho công chúa.

- Thì đây là con gà con lấm lem thay cho con trừu của Saint-Ex. Gà con thì chắc chắn không xơi hoa hồng của Hoàng tử bé rồi. Cái giống gà bé nhỏ này chỉ tội là hay bươi móc đây đó đôi khi thôi. Mai kia mốt nọ gà ta có thể lắm sẽ trở thành một chú gà nòi gáy te te chào nửa đêm, chào buổi sáng, hoặc đi đâu đó lang thang để ngày kia đỉnh đạc đậu trên một mái nhà gáy tương tư đóa hồng nọ. Con trừu kia mà Hoàng tử bé đòi có lẽ tại vì trên tinh cầu của chú cũng chỉ từng có giống ấy thôi. Cái thứ gà gáy nửa đêm, gà gáy sáng có thể bị khàn giọng viêm thanh quản trên tinh cầu mặt trời mọc mặt trời lặn bốn mươi ba lần trong một ngày của chú.
- Còn vì sao tôi mê Terre des hommes! Tại vì tôi sinh ra là nông dân, lớn lên trên đất rừng U Minh và tôi cảm câu đầu trong Terre des hommes:

“La terre nous en apprend plus long sur nous que tous les livres. Parce qu’elle nous résiste. L’homme se découvre quand il se mesure avec l’obstacle. Mais, pour l’atteindre, il lui faut un outil. Il lui faut un rabot, ou une charrue. Le paysan, dans son labour, arrache peu à peu quelques secrets à la nature, et la vérité qu’ il dégage est universelle.”

Cái đoạn đầu này thì Saint-Ex và Bình Nguyên Lộc trong “Rừng mắm” hẵn “đồng thanh tương ứng”. Dĩ nhiên Saint-Ex không nói chuyện về nông dân hay chỉ nói chuyện về các chuyến bay mở đường. Nhờ Saint-Ex và tiếng Pháp mà tôi mới hiểu về cái bi kịch “khai hóa” mà “thế giới văn minh” mang lại và về cái lâu đài ở Hararé của tay khốn nạn Mugabé. Hãy lắng nghe Terre des hommes lần nữa:

"Voici des hommes qui n’avaient jamais vu un arbre ni une fontaine, ni une rose, qui connaissaient, par le Coran seul, l’existence de jardins òu coulent des ruisseaux puisqu’il nomme ainsi le paradis. Ce paradis et ses belles captives, on le gagne par la mort amère sur le sable, d’un coup de fusil d’infidèle, après trente années de misère. Mais Dieu les trompe, puisqu’il n’exige des Français, auxquels sont accordés tous ces trésors, ni la rançon de la soif ni celle de la mort. Et c’est pourquoi ils rêvent, maintenant, les vieux chefs. Et c’est pourquoi, considérant la Sahara qui s’étend, désert, autour de leur tente, et jusqu’ à la mort leur proposera de si maigres plaisirs, ils se laissent aller aux confidences.
“Tu sais… le Dieu des Français… Il est plus généreux pour les Français que le Dieu des Maures pour les Maures!"

Vậy đó, công nghệ ngày càng hiện đại, nhân loại bây giờ người ta nói tiếng Anh thay vì tiếng Pháp nhưng những vấn đề của nó cũng có gì thay đổi đâu!

- Còn thông điệp mà công chúa muốn kêu lên, thì đây:


“Robert Mugabe: Pendant que son peuple meurt de faim, et meurt à cause du manque de soins et des médicaments … On nous demande de l’aide pour aider son peuple … Lui et sa famille vivent dans l’opulence et tue son propre peuple.
Faite parvenir ce courriel pour que le monde entier sache ce que cet homme fait à son peuple”

ĐIỀU NÀY THÌ TÔI RẤT ĐỒNG TÌNH VỚI … NH.

Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2008

TRẦM NGÂM TRƯỚC MỘT BÀI THƠ.

Bổng dưng được một bài thơ, gởi qua e-mail. Không mấy quan tâm tới bài thơ hay dở mà chỉ bần thần liên hệ tới một ông hàng xóm vừa "về bên kia núi" vài hôm trước. Ông này, tính theo vai vế, là chú của vua Bảo Đại. Ông đã đi Mỹ được hai năm theo diện HO rồi lại quay về. Công an địa phương muốn "trục xuất" ông về Mỹ. Ông làm lì ở nhà luôn ... Địa phương đành cười trừ, chào thua. Có lần tôi hỏi sao ông không trở lại Mỹ thì ông chỉ từ tốn nói "Ở bển buồn quá chú ạ!". Bây giờ thì ông đã yên giấc ngàn thu trên mảnh đất quê nhà. Lại nhớ tới "ông già" của chị Thiều Quang, bạn cùng lớp. Ông già trước 75 là quận trưởng một quận của tỉnh Kiến Hòa. Sau 75 đi học tập rồi về... ra ngồi bên lề đường làm nghề bơm mực bút bi! (Bây giờ mà nói cho con cháu nghe đã từng có cái thời có nghề bơm mực bút bi và vá dép thì mấy đứa nhỏ há hóc ra, không hình dung được!). Rồi ông già đó cũng đi Mỹ. Chuyện buồn xảy ra cho ông già là ở Mỹ ông hay đi lang thang suốt ngày mua bánh tiêu bánh bò - ở phố Tàu - về sắp đầy nhà. Tụi con cháu rầy rà ông suốt vì chúng có khi nào ăn cái thứ bánh đó nữa. Ông mua không phải vì ông thèm ăn mà vì ông thèm một thứ khác không thể nói nên lời! Ông già này thì không về nước nhưng ông kéo lê nỗi buồn xa xứ đến lúc mệnh chung. Bây giờ bên kia thế giới không biết ông già đó có đem hồn mình qui cố quốc không? Than ơi!

Phương mộc lưu giang hà cố thổ!

Vậy, post lên đây bài thơ để chia sẻ chút nổi niềm với tác giả của bài thơ thì cũng đáng!


ngam nghi su* doi* tui bay oi* !
NH


Vì sao?

Anh có ở lại đây một trăm năm,
Ăn gà tây, uống coca, cũng không thành Mỹ trắng.
Anh có ở lại đây một ngàn năm,
Cắt cỏ dang nắng, cũng không thành Mỹ đen.

Tiếng anh tiêng u nay chắc anh nói cũng đã quen,
Nhưng đến bao giờ mới phai mùi nước mắm
Anh có muốn ở lại suốt đời?
Để mỗi lần đi cày về, anh tắm,
Chỉ tắm dưới vòi sen?

Những người đồng hương anh vui quen hôm qua,
Ngày mai có thể trở thành kẻ lạ.
Những người thường làm mặt lạ,
Lại có thể bá cổ hôn anh,
Nếu anh lên nhanh, nếu anh trúng số.

Ôi cái xứ sở xô bồ,
Lắm người qua hơn hai mươi năm,
Vẫn còn bị hố.
Hàng xóm, láng giềng, nhà nhà lố nhố,
Nhưng chẳng ai thèm biết tên ai.
Xe của ai nấy đi,
Nhà của ai nấy đóng kín mít.

Tết tây tết ta, lể tạ ơn tạ nghĩa,
Chẳng hề qua lại hỏi thăm nhau.
Thỉnh thoảng gặp nhau trên đường đi,
Cũng đặt bày làm người lịch sự.
Mấp máy nói 'hai' nói ba, chào nhau,
Như chào cái cột cờ di động.

Đường phố, phi trường, núi rừng, ruộng đồng quá rộng,
Mà lòng con người của đa phần tôi gặp,
Lại nhỏ bé đến li ti.
Nhỏ bé đến dị kỳ.
Nhỏ bé còn hơn những gì nhỏ nhất!

Thế mà từ quê nhà còn lắm người ao ước ra đi.
Thế mà từ quê người vẫn chưa có mấy ai thích trở về… vĩnh viễn!
Vì sao? Vì sao?

Xuyên sơn

Thứ Bảy, 1 tháng 11, 2008

Khoảng lặng trong tuần.

Vậy là chiều Thứ bảy. Một tuần trôi qua nhanh như chớp. Đủ thứ công việc: Đọc tài liệu, lên lớp, soạn bài kiểm tra cho 4 phân môn khác nhau! Có lớp dạy với niềm hứng thú. Có lớp dạy với nỗi chán ngán. Dễ thương nhất là lớp sư phạm, mệt mõi nhất là các lớp CNTT. Sinh viên biếng đọc sách, đọc tài liệu. Ghé qua thư viện để tìm hiểu xem bọn chúng đã làm gì với mớ tài liệu mình đã dặn. Cái thư viện vắng như chùa bà Đanh. Cũng không đến nỗi thiếu sách, nhưng sinh viên không đến. Vậy là mấy đứa nhỏ chỉ đọc có mỗi cái cuốn sách mình đang dạy! Tại sao bọn chúng lười thế không biết. Dạy lập trình nhưng sinh viên chỉ chăm chăm chép "chương trình mẫu". Yêu cầu đọc Help về các hàm SYS() của V.Fox; yêu cầu đọc thêm một số đoạn của Operating Systems - H. Deitel. Nhắc nhở mãi tới chừng hỏi lại chưa ai đọc. Bài dạy bị nghẹn lại giữa chừng ....
Một chiều thứ bảy bị nghẹn.
Một chiều thứ bảy bị nghẹn.