Khi đã nhận quyết định nghỉ hưu tức là xã hội nói với mình: - Thôi đủ rồi! Vất vả mấy chục năm như vậy là được rồi! Đi ... đi chỗ khác chơi đi!
... Thì đi chỗ khác! Nhưng nhiều người về hưu buồn lắm, còn muốn làm nhiều việc lắm. Cảm giác đáng sợ nhất của lắm người về hưu là đột nhiên thấy mình bị dẹp qua bên lề cuộc sống: Đôi chân của mình không còn đủ vững chắc để chạy theo dòng đời chăng? Trí tuệ của mình không còn đủ mẫn tiệp để góp ý với kẻ chợ chăng? Mắt mình không còn đủ tinh nhanh để ngó, nhìn, thấy chuyện đời rối rắm chăng? Tai mình đã nghểnh ngãng không còn nghe tiếng đời chăng? Nam mô quán-thế-âm Bồ tát! Người chẳng vẫn còn nghe-tiếng-đời đó ư!? Sờ lên mái tóc ... Á! mây trắng trong tay đây này!
Thôi kiếm chuyện gì làm đi. Lại góp mình vào cuộc trần ai này đi! Buồn vui cho đủ, cho đầy một kiếp người đi... Người đẹp U60 của mình nghĩ như vậy đó, và nàng lúi húi với những sản phẩm mới của mình! Không góp cho đời trí tuệ nữa thì góp chút bàn tay. Xem này, đây là các sản phẩm thủ công mới của nàng - phần bán phần tặng. A lô! Mại dô.
3 nhận xét:
Ông xã ui! Người ta chỉ tìm lại một chút lãng mạn của thời trẻ: thích làm những công việc "không có tên gọi" ấy mà! Vậy mà "chàng" quảng cáo rầm rộ, coi chừng em không làm kịp để bán à nha!
Mấy cái giỏ má làm dễ thương quá. Làm con nhớ hồi nhỏ má dạy con thêu khăn tay, áo gối, móc bao viết, khăn lót bình hoa, ...
Éc, rõ ràng là Ba Má mình "hiệp đồng tác chiến" nha, người làm người rao, quá đẹp luôn rùi :D
Đăng nhận xét