Mấy tháng
nay đâm ra biếng viết blog. Không phải biếng suy nghĩ mà là biếng góp tiếng nói
trong cái cõi bỗng dưng thấy nó quá nhộn nhạo, chán chường này. Bằng chứng là
vẫn viết, mà viết không tới đâu! Có cả đống bài viết đầu voi đuôi chuột, nhập
đề và thân bài thì hùng hỗ mà càng gần tới kết luận thì lừng khừng, hết ý,
chán... Thôi bỏ luôn! Vì vậy đâm ra mê làm vườn, mê trồng cây này cây kia. Kết
quả là được một giàn mướp, một giàn đậu rồng, một vạt bạc hà đủ nấu canh chua
ăn hoài không hết, một vạt rau cải xanh đủ để khỏi mua ba cái thứ rau ô nhiễm
ngoài chợ, tỉa được một vạt bắp đếm được gần trăm gốc đủ sắp tới đây mời anh
sui chị sui hoặc mấy ông bạn già, bà bạn già hết răng tới "đốt lửa trại" và
cạp bắp một bữa! Ô hê, chẳng thích đi đâu nữa! Mấy đứa con cứ cằn nhằn sao ba
chẳng chịu đi đâu chơi. Sao ba chẳng chịu đi xứ này xứ kia cho biết đó biết
đây, biết thiên hạ hiện đại ầm ầm, biết chỗ này chỗ kia lâu đài lộng lẫy, nhà
cao cửa rộng! Để làm cái gì? Có giải quyết được cái gì những bài toán khổ đau
muôn đời của con người? Thôi khỏi cần, muốn biết thì mỗi ngày lên Internet mở
Le Figaro hay báo Le Monde Online ra đọc. Muốn biết nhanh chóng hơn nữa thì mở
CNN online là thấy đầy con mắt, nghe đầy lỗ tai chuyện thế giới cấu xé nhau,
thấy ở đằng này sự phù phiếm xa hoa thì ở đằng kia thiên hạ vẫn chết đói dài
dài .v.v. Còn nếu không chán thì mở Tuổi trẻ Online hoặc VnExpress đọc mấy tin già
khú và nguội ngắt cũng được!
Chiều nay
nắng đẹp, sách dao ra làm cỏ vườn. Cái thứ cỏ bất trị, đang làm cỏ đàng trước
mặt thì nó đã ồ ạt lên sau lưng mình rồi. Kệ nó, nó lên cứ lên mình làm cứ làm.
Chiều êm ả, nắng hanh vàng trên đám cỏ êm xanh rờn. Ngay mấy cái lá khô
quắn dồn đống tự hồi nào cũng đẹp. Làm cỏ mà thích quá. Nắng chiều nhạt nhòa
làm nhớ bài nhạc của Phạm Duy: Chiều rơi trên đường vắng, có ta rơi giữa chiều.
Hồn ta như vạt nắng, theo làn gió đìu hiu... Tại sao mình không thưởng thức cái
đẹp của buổi chiều, dù cái đẹp đó đôi khi rất u uẩn. Nỗi buồn đâu phải bao giờ
cũng đau, nỗi buồn có khi cũng êm ái chứ, như nỗi buồn trong buổi chiều êm này
vậy!
Đang làm cỏ
thì nghe lạo xạo sau lưng. Chàng tuổi trẻ lại tới! Anh bạn trẻ kém tôi hơn một
thế hệ. Tính cho chính xác toán học là kém 35 năm. Cười cười hỏi hôm nay có
chuyện gì nữa đây. Hỏi cho ra hỏi thôi chứ nhìn cái mặt chảy nhão kia thì biết
anh chàng của tôi hôm nay thất tình đậm lắm rồi. Chậc... nói về cái vụ thất
tình thì ở tuổi nào cũng đau khổ. Mấy ông bà lắm tuổi khi thất tình còn đau khổ
hơn cả bọn choai choai nữa kia, có điều họ sâu sắc hơn trong nỗi buồn của mình
và họ ôm ấp nỗi sầu một cách cẩn trọng và có phần cao ngạo hơn. Anh bạn trẻ của
tôi tới tại vì anh bạn chẳng biết thổ lộ với ai về nỗi đau của mình. Cái dung
nhan nguyên nhân của nỗi đau thì tôi chưa gặp bao giờ nhưng tôi thuộc gần hết
đặc tính của cả dòng họ cái dung nhan ấy, thậm chí còn biết được nhà
"nàng" có mấy con chó, mấy con mèo. Con chó nào dễ thương và con mèo
nào kênh kiệu! Tôi trở thành chuyên gia tư vấn bất đắc dĩ. Trời ạ, tôi
cũng thất điên bát đảo trong ma trận ái tình chớ có hay ho gì đâu mà tư vấn!
Sau khi loanh quanh năm điều bảy chuyện trên trời - đại loại như sao hôm nay
trời không mưa hả thầy, sao mấy cọng cỏ này mọc lẹ quá vậy, sao mấy trái bưởi
này tròn quá ha. Những câu hỏi ngớ ngẩn và những câu trả lời chắc cũng lơ ngơ
không kém. Mà thôi, trách làm gì những kẻ đang yêu!
Cuối cùng
những câu hỏi "đàng hoàng" cũng tới.
- Thầy,
giúp em chút kinh nghiệm xử lý chuyện này đi thầy.
- Kinh
nghiệm thì làm được gì?- Thì kinh nghiệm là mẹ thành công mà...
- Kinh nghiệm là mẹ thành công hồi nào!?
- Thì... thất bại là mẹ thành công. Người ta nói như vậy mà!
- Ai nói vậy? Thất bại này là... bà nội thất bại khác thì có.
Mấy câu trả lời
không được đàng hoàng lắm nhưng thiệt tình. Trời, sao khi không tôi vướng vô
cái chuyện tình này vậy? Nhưng tôi lỡ uống hết chai rượu hôm trước chàng tuổi
trẻ đem đến tặng tôi rồi, bây giờ tôi phải có trách nhiệm làm "Bà Tùng
Long gỡ rối tơ lòng" thôi. Vái trời chàng tuổi trẻ - và biết đâu có khi cả ông già bà già của chàng
nữa - đừng có một hôm nào đẩy tôi vô cái thế ngu nhất trần đời là đóng vai làm
ông mai. Cái sợi chỉ hồng là sợi chỉ khó buộc nhất và cũng dễ tuột nhất. Thiên
hạ nhờ mình buộc giùm nhưng có khi mới quay lưng là thiên hạ đã tháo sợi chỉ ra
mà còn mắng vốn mình buộc không chặt nữa, hoặc mắng vốn mình buộc chặt quá bây
giờ muốn tháo ra mà tháo không được! Vái trời cái dung nhan lạ hoắc đó đừng
có làm khó dễ chàng tuổi trẻ của tôi nữa. Thiệt tình tôi đã mắng thầm trong
bụng không biết cái con nhỏ đó sao mà nó làm chảnh thế không biết, cái con nhỏ
đó chắc vườn nhà nó chỉ trồng chanh trồng khế hay trồng sung chắc. Nhưng thôi
không nói ra làm chi cho chàng tuổi trẻ của tôi mất hết "nhuệ khí"!
Tôi không chắc mình thông minh nhưng chắc chàng tuổi trẻ của tôi thì "hậu
sinh khả úy", vậy nên tốt nhất là "đi hai hàng", chọn phương án 5
ăn 5 thua để chàng tuổi trẻ của tôi tùy cơ ứng biến. Tôi cũng hài lòng thấy
chàng tuổi trẻ của tôi biết lập luận chặt chẽ, thậm chí chàng còn phân tích bài
toán tối ưu bằng một ngôn ngữ toán học không chê vào đâu được, trong lựa chọn quyết định khi ngày mai đi gặp cái dung nhan khủng
khiếp đó. Tội nghiệp chàng trai của tôi quá, lần nữa tôi lại vái trời cho cái con nhỏ đó không phải là một lập
trình viên máy tính hoặc là một thứ gì đại loại tương tự. Trong trường hợp đó
chắc tôi phải/bị giải bài toán tương tác giữa hai con robot (hoặc cái bài toán tối
ưu của chàng tuổi trẻ có thể lâm vào thế vòng lặp vô tận và chàng có thể còn
làm phiền tôi dài dài).
Trời sụp tối. Tôi
tưởng tôi thoát được chàng rồi. Dè đâu chàng lại cật vấn tôi sau bao nhiêu lời
hoa mỹ của tôi về tình yêu.
- Thầy ơi. Tình
yêu là điều có thật không thầy?
Tôi nản quá. Có
những thứ người ta chỉ có thể trải nghiệm mà thôi. Bực quá tôi bèn độp luôn một
câu:
- Thì yêu đi rồi
biết!
Chàng tuổi trẻ
của tôi bây giờ có khuôn mặt chảy xệ như mặt ngựa, như mặt tài tử Jean-Paul Belmondo vậy. Thế là
tan tành cái buổi chiều êm đềm của tôi!
6 nhận xét:
Thích cái vườn nhỏ của thầy. Con cũng có thú vui thích “cày xới”, có điều, ở nhà ít không gian quá nên kg trồng được nhiều thứ như mình muốn.
Nghĩ đến cảnh thầy nói mấy ông bạn già, bà bạn già hết răng tới "đốt lửa trại" và cạp bắp là thấy vui rồi. :-)
Còn về câu chuyện quân sư của thầy. Hổng biết tình hình “chàng tuổi trẻ” đó ra sao, nhưng mà con thấy nghi lắm! Coi bộ, yêu mà dùng tới IQ nhiều quá xem chừng hổng ổn! :-)
chào bác
chúc bác làm vườn vui
xem hình vườn bác thích hơn vào blog đọc mấy ông già mấy bà già làm thơ tình đổ thốc đổ tháo như bị bệnh sệ cu rộng hĩm đái xè xè hết thơ tình này đến thơ tình khác. Họ đái thơ tình thành bệnh luôn, hè hè hè
vườn rau của ba nhìn ngon mắt quá ;)
Chào Thầy . Hôm nay tôi lang thang thế nào mà lại gặp được bài viết của Thầy, thực là hợp ý, đôi khi viết blog là niềm vui những cũng có lúc chán chường. Quay lại với vườn tược thấy thanh thản vui vui. Nhìn cây xanh thấy sự sống đâm chồi nảy lộc bớt thấy cám cảnh ngoài xã hội.
@Người nặc danh:
Tôi rất muốn tôn trọng người đọc blog này bằng thiện chí giữ nguyên các comment từ người đọc, dù đồng tình hay không với comment đó, dù comment đó êm ái hay gay gắt, có nhẹ nhàng chia sẻ hay phản ứng dữ dội. Blog này không phải là một blog văn học nghệ thuật gì ráo. Đơn giản chỉ là chỗ tôi ghi lại các cảm xúc bất chợt hoặc những nỗi niềm trong góc vườn rất vắng của tôi. Tuy nhiên xin đừng xúc phạm những người khác! Tình yêu cũng như lẽ phải vậy, giá trị của nó không phụ thuộc vào tuổi tác hay vị trí xã hội gì hết. Xin hãy hết sức tôn trọng tình yêu - nếu tình yêu ấy là chơn thật - bất kể tình yêu ấy là của người trẻ tuổi lần đầu biết yêu hay mối tình đầy dằn vật của một người mà mây trắng đã phủ kín mái đầu. Xin hãy tôn trọng những xúc cảm của mối tình hồng buổi sớm cũng như những ân tình đau đớn kéo dài trong cuộc đời mà - có thể lắm - phải "đem xuống tuyền đài chưa tan". Tình yêu là điều có thật không? Chừng nào bạn thấy một đóa hồng do một bà già đầy nước mắt run rẩy lập cập đặt lên nấm mộ cũ lâu rồi thì bạn sẽ hiểu thôi...
Cái giàn mướp của bác đã có trái nấu canh được chưa?
Đăng nhận xét