Ta vốn ghét làm om sòm chuyện ăn uống! Có thể tại vì Mẹ ta dạy ta rất nghiêm khắc từ thuở còn bé: Manger pour vivre. Et ce n´est pas vivre pour manger (Người ta ăn để sống chứ không phải sống để ăn!) Như vậy đó, phô bày hay nói năng, đòi hỏi gì đó về sự ăn uống đối với ta là cái sự rất "ô uế" của tâm hồn! Khiến ta từ bé đến già (!) chưa bao giờ cho phép mình tơ tưởng đến món ngon. Cứ đến giờ ăn thì trên mâm có món gì là nuốt qua loa cho xong. Tự nhủ vậy là đủ sống thêm một đoạn đời... Một tâm hồn trong sạch, thánh thiện thì không nên có chút khúc mắc nào về vật thực.
Nhưng rồi khi ta rời xa vòng tay của Mẹ ta, bươn chảy trong cuộc đời để kiếm sống (ie: kiếm ăn) thì ta mới thấy sở dĩ Mẹ dạy ta như thế tại vì... thiệt tình là ngày đó nhà ta nghèo đói quá! Không biết ăn bữa nay có đủ gạo để ăn ngày mai không. Cho nên chớ có trèo cao, mơ tưởng cái mình không có thì... chỉ làm cho thêm khổ. Ta bước vào cuộc đời, nhiều khi phải dằn lòng, ăn một chén cơm thừa, tủi hổ và chan đầy nước mắt. Và ta thương Mẹ ta hết sức vì Mẹ đã dạy ta một câu thần chú để ta vượt qua được những buổi gian nan khốn cùng! Ơn Chúa! Vì Chúa đã đặt con trong thử thách và con đã vượt qua.
***
Hôm qua con gái và con rể chở Ba Má đi chơi ở một chỗ gọi là Neckarelz, trong vùng Mosbach. Đến chiều khi đã đói bụng rồi thì dẫn Ba Má đi dạo dọc theo một con đường gọi là đường Đinh Hương. Ta ngờ rằng con đường này chắc trồng nhiều cây tử đinh hương. Đấy là tên một loài cây từ nhỏ đã đọc thấy nhiều trong các truyện dịch nhưng ta chưa thấy cây ấy trong thực tế bao giờ. Cây cối hai bên đường vừa hết mùa đông vẫn còn trơ trụi lắm nên cũng chẳng hiểu có cây nào trong hàng cây ven đường là cây đinh hương!
Còn về tâm hồn ăn uống thì đây: Cả nhà gọi một phần bánh pizza. Gọi là pizza dành cho gia đình. Anh chàng Hy Lạp ấy đem ra một cái bánh pizza bự chảng - bự chưa từng thấy - mới nướng xong còn nóng hổi - để trên một cái đế cây hình chữ nhật. Có lẽ nên gọi là một cái pizza thớt thì chính xác hơn. Hoặc gọi là một cái bánh xèo thớt cũng hay hay. Thì dân mình vẫn yêu thích món bánh xèo mà... và cái pizza này là một thứ bánh xèo bự hơn bánh xèo. dày cộp hơn bánh xèo, nhiều thịt và bơ, cà chua, rau mùi, nhiều fromage hơn bánh xèo, thơm hơn nhưng không kêu xèo xèo như bánh xèo. Ngon (nhưng ngon hơn bánh xèo VN không thì mình không dám có ý kiến. Sợ những tâm hồn dân tộc tiến hành một cuộc đấu tranh dành chủ quyền bánh xèo thì khó phân xử lắm). Nhâm nhi pizza đó với một ly rượu vang khô trong buổi chiều lạnh này thì... cũng gần lên tới cõi thiên thai!
Cũng xin nói thêm: cả nhà ăn không hết nổi cái pizza ấy. Chú nhỏ Hy Lạp đặt phần pizza còn lại trong một cái hộp rất đẹp, giao lại cho mình kèm theo mấy ly rượu anis nhỏ nhỏ miễn phí giúp cho mình dễ tiêu. Rất chu đáo và dễ thương!
***
Chuyện đáng nói là sau khi xem lại tấm hình này thì mình không thể chịu nỗi cái bản mặt của mình. Các bạn có thấy cái bản mặt ấy giống Trư Bát Giới không! Một cái bản mặt đê mê, thể hiện khoái lạc với đôi mắt híp lơ mơ, và cái mỏ thì giống một con cá (piranha !) no mồi. Té ra mình cũng giống như bao nhiêu tâm hồn ăn uống khác trong cõi đời ô trọc này mà thôi!
Post Script:
C´est à Capri!
(24/4/2013) Mình xin sửa lại vậy. Cái quán ấy không phải là Mosbacher Brauhaus mà tên là Capri Restaurant. Tấm bảng hiệu nhỏ treo tòn teng trước cửa ghi rõ là Pizzeria & Restaurant Capri. Chuyên về món ăn Hy Lạp và Ý. Địa chỉ: Steige 30, 74821 Mosbach. Mong rằng mình không sai lần nữa. Xin lỗi cả hai chủ nhân của cả hai quán!
2 nhận xét:
Đâu phải dễ mà có TÂM HỒN ĂN UỐNG !
Và cũng không dễ có cơ hội để thể hiện tâm hồn ấy ra đâu nha :)
Chào cô Tiêu Dao.
Cuộc đời mà! Cái gì nó tới...thì nó tới. Bùi ngùi một chút vậy thôi.
Đăng nhận xét