Thứ Hai, 15 tháng 9, 2008

Ngẫm nghĩ bình dân.

Tôi viết cái blog này. Dĩ nhiên là vì tôi muốn trải lòng mình ra trên ... màn hình. Tôi cũng cố gắng "văn hoa" một chút để lở có ai đọc cũng không đến nổi khó chịu vì chữ nghĩa lục cục lòn hòn chớ tôi không mong mình trở thành nhà văn nhà thơ gì ráo! Cái thế giới của các nhà văn nhà thơ có phần hơi xa lạ đối với tôi. Đôi khi tôi hiểu họ. Đôi khi tôi cảm tưởng họ quan trọng hóa vấn đề mà rốt cuộc cuộc đời cũng tự nó sẽ giải quyết được (bằng cái cách mà thực tế ... tìm thấy câu trả lời trong thực tế!). Có khi tôi cũng tự hỏi mình bảo thủ chăng? Cũng không biết nữa! Thế giới bao giờ cũng thuộc về những người trẻ. Và chính họ làm nên thế giới. Gần đây tôi sợ nghe nhạc trẻ. Sợ hẵn hoi. Bởi vì có lần tôi nổi nóng suýt chút nữa đá bể cái TV vì nghe một ca sĩ hát nhạc Trịnh Công Sơn theo kiểu cà giựt! Và quá nhiều lần tôi không chịu nỗi ca từ của các nhạc sĩ hiện nay. Tôi biết nhạc, chơi đàn cũng kha khá nhưng giờ đây tôi rất thường xuyên "tắt bụp" các chương trình ca nhạc vì "nuốt không trôi". Trước đây tôi cũng thích đọc tiểu thuyết, tập thơ này nọ nhưng giờ đây lắm khi tôi ... ớn nhợn cách viết của các nhà văn. Đủ thứ cách viết: tưng tửng, gây sốc, nhợn nhạo! Tôi đã đọc Jean Paul Sartre và Françoise Sagan, Kafka. Tôi đã gồng mình đọc văn học phi lí, đổ mồ hôi đọc En attendant Godot. Tôi đã yêu mến Vũ Trọng Phụng. Họ viết về cái sự buồn nôn, cái sự phi lí, siêu thực, sự ô-trọc-trần-trụi nhưng tôi không buồn nôn khi đọc như giờ đây nhiều lúc tôi ... buồn nôn thật sự! Gần giống như ăn cá tra sống!
Xin thứ lỗi cho tôi! Tôi biết rằng cần tôn trọng quyền tự do tư tưởng. Tôi cũng biết rằng các nhà văn nhà thơ, nhạc sĩ họ là thư kí cho cuộc đời của chúng ta, cho thời đại của chúng ta. Tôi cũng ước mơ phải chi Hữu Loan, Nguyễn Bính, Trần Dần, ... không phải trải qua những lối gian truân, khốn nạn. Xin thứ lỗi cho tôi nếu tôi là một ông già Khốt Ta Bít. Nhưng quả thật xin đừng cho tôi ăn cá tra sống!

1 nhận xét:

Tien Vuong nói...

ba mới nghe xong top ten Làn Sóng Xanh hay sao mà bực bội quá vậy, hi hi?