Thứ Bảy, 6 tháng 9, 2008

Chỉ nhớ được hai câu.

Nỗi nhớ dài như một dòng sông,
Mênh mông chảy không đầu không cuối.
(Lê Nguyễn Hàm Luông)

Có những ngày buồn, giờ buồn. Nỗi buồn đến từ nơi đâu không rõ. Như rất nhiều chi lưu trong một lưu vực mênh mông giờ đây góp thành một "châu thổ buồn". Làm sao mà biết được giọt nước này đã đến từ đâu!? Tìm một người bạn. Dẫn hắn ra quán cà phê. Cái quán cũng buồn, lèo tèo vài khách. Chủ quán không buồn quan tâm tới khách, chỉ cặm cụi cắt tỉa mấy cây mai, mấy giò lan. Lặng yên nghe Hàm Luông nói. Tâm sự của hắn cũng giống như giòng Hàm Luông, chảy hoài mênh mông không hết. Hắn quá hiền hậu, y như những câu thơ của hắn. Suốt đời hắn (và thơ hắn cũng vậy!) mê mẫn dòng sông, con đò dọc-ngang, hàng cây me bên cái đình hiu quạnh. Suốt đời hắn cũng hiu quạnh, ngơ ngác. Hắn thèm bục giảng, thèm bình một câu thơ với lũ sinh viên lao nhao. Nhưng lâu rồi người ta tước đi cái quyền đó của hắn bằng quá nhiều lí do mà một kẻ ngơ ngác như hắn chỉ biết càu nhàu với vợ và với bạn. Hai câu thơ này mình chộp được của hắn giữa hai hớp cà phê. Mấy câu còn lại mình quên rồi. Chỉ nhớ mắt hắn long lanh, hơi ướt.

Không có nhận xét nào: