Chủ Nhật, 2 tháng 11, 2008

TRẦM NGÂM TRƯỚC MỘT BÀI THƠ.

Bổng dưng được một bài thơ, gởi qua e-mail. Không mấy quan tâm tới bài thơ hay dở mà chỉ bần thần liên hệ tới một ông hàng xóm vừa "về bên kia núi" vài hôm trước. Ông này, tính theo vai vế, là chú của vua Bảo Đại. Ông đã đi Mỹ được hai năm theo diện HO rồi lại quay về. Công an địa phương muốn "trục xuất" ông về Mỹ. Ông làm lì ở nhà luôn ... Địa phương đành cười trừ, chào thua. Có lần tôi hỏi sao ông không trở lại Mỹ thì ông chỉ từ tốn nói "Ở bển buồn quá chú ạ!". Bây giờ thì ông đã yên giấc ngàn thu trên mảnh đất quê nhà. Lại nhớ tới "ông già" của chị Thiều Quang, bạn cùng lớp. Ông già trước 75 là quận trưởng một quận của tỉnh Kiến Hòa. Sau 75 đi học tập rồi về... ra ngồi bên lề đường làm nghề bơm mực bút bi! (Bây giờ mà nói cho con cháu nghe đã từng có cái thời có nghề bơm mực bút bi và vá dép thì mấy đứa nhỏ há hóc ra, không hình dung được!). Rồi ông già đó cũng đi Mỹ. Chuyện buồn xảy ra cho ông già là ở Mỹ ông hay đi lang thang suốt ngày mua bánh tiêu bánh bò - ở phố Tàu - về sắp đầy nhà. Tụi con cháu rầy rà ông suốt vì chúng có khi nào ăn cái thứ bánh đó nữa. Ông mua không phải vì ông thèm ăn mà vì ông thèm một thứ khác không thể nói nên lời! Ông già này thì không về nước nhưng ông kéo lê nỗi buồn xa xứ đến lúc mệnh chung. Bây giờ bên kia thế giới không biết ông già đó có đem hồn mình qui cố quốc không? Than ơi!

Phương mộc lưu giang hà cố thổ!

Vậy, post lên đây bài thơ để chia sẻ chút nổi niềm với tác giả của bài thơ thì cũng đáng!


ngam nghi su* doi* tui bay oi* !
NH


Vì sao?

Anh có ở lại đây một trăm năm,
Ăn gà tây, uống coca, cũng không thành Mỹ trắng.
Anh có ở lại đây một ngàn năm,
Cắt cỏ dang nắng, cũng không thành Mỹ đen.

Tiếng anh tiêng u nay chắc anh nói cũng đã quen,
Nhưng đến bao giờ mới phai mùi nước mắm
Anh có muốn ở lại suốt đời?
Để mỗi lần đi cày về, anh tắm,
Chỉ tắm dưới vòi sen?

Những người đồng hương anh vui quen hôm qua,
Ngày mai có thể trở thành kẻ lạ.
Những người thường làm mặt lạ,
Lại có thể bá cổ hôn anh,
Nếu anh lên nhanh, nếu anh trúng số.

Ôi cái xứ sở xô bồ,
Lắm người qua hơn hai mươi năm,
Vẫn còn bị hố.
Hàng xóm, láng giềng, nhà nhà lố nhố,
Nhưng chẳng ai thèm biết tên ai.
Xe của ai nấy đi,
Nhà của ai nấy đóng kín mít.

Tết tây tết ta, lể tạ ơn tạ nghĩa,
Chẳng hề qua lại hỏi thăm nhau.
Thỉnh thoảng gặp nhau trên đường đi,
Cũng đặt bày làm người lịch sự.
Mấp máy nói 'hai' nói ba, chào nhau,
Như chào cái cột cờ di động.

Đường phố, phi trường, núi rừng, ruộng đồng quá rộng,
Mà lòng con người của đa phần tôi gặp,
Lại nhỏ bé đến li ti.
Nhỏ bé đến dị kỳ.
Nhỏ bé còn hơn những gì nhỏ nhất!

Thế mà từ quê nhà còn lắm người ao ước ra đi.
Thế mà từ quê người vẫn chưa có mấy ai thích trở về… vĩnh viễn!
Vì sao? Vì sao?

Xuyên sơn

3 nhận xét:

Tien Vuong nói...

Ai đã muốn bay lên hành tinh khác
Thì trái đất này ở đâu cũng là nhà!


Papa ơi, con xía vô một chút cho vui thôi, chứ con biết ba đang viết về một thứ khác, hi hi.

Vuong Duc Binh nói...

Con ơi hãy mở hồn ra,
Cõi đời nhiều nỗi xót xa đắng lòng.
Chia nhau một chút bụi hồng,
Chia nhau một chút bão giông mới Người.

Tien Vuong nói...

Chắc từ từ con dời comment này qua forum Thiên văn học, hic ...