Thứ Sáu, 19 tháng 9, 2008

Phạm Thị Ngọc Phượng




Có một thời xa lắc xa lơ, lúc còn ở đại học xá Minh Mạng - đầu năm 1975, lượm được một bài thơ viết tay - thơ tình - của một người cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp gỡ. Bài thơ được mình viết vào một tập nhạc. Ấp ủ ở bìa sau. Gần như lãng quên. Chỉ gần như thôi vì vài năm lại được mình dở ra xem một lúc, bâng khuâng. Người thơ là ai? Bây giờ ra sao? Không biết! Biết làm sao được tình thơ đó đi về đâu sau những giông bão của thế sự! Những người trẻ tuổi đó bây giờ ắt đã vào mùa thu cuộc đời. Tình của họ có mãi đẹp không? Làm sao mà biết được. Chỉ còn lại đây bài thơ trên tay mình.
CHÀNG NÀNG.

Nào đâu là duyên
Muôn năm không tan?
Nào đâu là hoa
Ngàn năm không tàn?

Chờ ai - chờ ai - dìu trăng đi trong đàn.
Cho trăng - cho trăng - đừng rơi lang thang
Chờ ai - chờ ai - chìm trong tim nàng
Dìu mơ - dìu mơ - trôi theo hài lan.

Tình ơi! Sao mà là yêu?
Người ơi! Sao mà là anh?
Ồ không! Duyên chưa là yêu
Đành thôi! Yêu không là anh
Ồ không! Mơ không là nàng.
Thì thôi! Trăng không là đàn.
17-01-1974
Phạm Thị Ngọc Phượng
12C1 (niên khóa 1974-1975) - Gia Long.

3 nhận xét:

Tien Vuong nói...

Papa hên quá! Hông có ai "làm rớt" bài thơ cho con hết, hic hic :P

Vuong Duc Binh nói...

Post bài này lên đây với một nỗi gần như tuyệt vọng. Thời gian đã trôi qua lâu rồi, lâu lắm rồi ... Biết bao chuyện dâu bể dữ dội xảy ra sau những ngày tháng đó! Và giống như một câu hát tiếng Pháp
"
Toi qui m'aimais
Moi qui t'aimais
Mais la vie sépare
Ceux qui s'aiment
Tout doucement
Sans faire du bruit
......
Et la mer efface sur le sable
Les pas des amants désunis.

"
(Thời gian rồi sẽ như biển cả êm ái xóa đi dấu chân trên cát của những đôi tình nhân mang mệnh biệt ly!)

Phạm Thị Ngọc Phượng hay người tình trong bài thơ này tôi hầu như không còn hy vọng biết được họ. Nếu một trong hai người đó comment lên đây thì đó là một sự kì diệu. Tôi nguyện cầu trong thinh không cho sự kì diệu.

Vuong Duc Binh nói...

Tôi đã nguyện cầu, nhưng điều kì diệu đã không đến!
En attendant Godot!