Thứ Hai, 16 tháng 11, 2009

Anh, em và thế giới.

***


Những ngày vắng em anh làm gì? Em vẫn thường hỏi như vậy mỗi khi em đi vắng hơi lâu. Thông thường thì anh sẽ làm ra vẻ hờ hững đáp: - Ờ, thì nấu hai bữa cơm. Anh ghét ăn cơm tiệm! Không có gì đáng chán và đáng sợ hơn là ngồi cô đơn trước một bữa cơm trong tiệm. Anh đã ăn quá nhiều những bữa cơm lặng lẽ giữa rất đông người như thế trong cuộc đời. Nỗi cô đơn trước bữa cơm sẽ biến thức ăn thành một thứ thuốc độc làm suy kiệt nhanh chóng trái tim của một người. Cho nên dầu thế nào thì anh cũng sẽ ráng chạy về nhà tự nấu cho mình một bữa cơm, dọn ra bàn một cách tươm tất, và tự nhủ mình đang ăn cơm trong một khung cảnh gia đình – mà thật ra giờ đây nhiều lúc chỉ có mình anh.

Anh làm gì trong một ngày dài vắng em!? Chính anh cũng ít khi để ý. Đã từ lâu anh đã đánh mất cái trước kia vốn là thói quen: lên lịch cho mọi hoạt động của mình. Gần hết một cuộc đời sống cho những tờ lịch, những kế hoạch, không chỉ lên lịch cho mình mà trước đây anh còn là người lên lịch cho nhiều người khác. Anh từng là một người có quyền lực – dù thứ quyền lực não nề đó cũng không có chi lớn lắm – và anh được quyền lên lịch cho cuộc đời nhiều người. Quyền lực đồng nghĩa với khả năng sắp xếp cuộc sống cho người khác, buộc người khác sống theo lịch trình của mình dù họ có muốn hay không. Có thể nhân danh cá nhân thần thánh hóa, biểu tượng hóa để có thứ quyền lực đó, đó là cách các vương triều vẫn làm. Có thể nhân danh số đông, nhân danh chủng tộc để làm điều đó, đó là cách để con người biện minh cho lí do nhiều cuộc chiến tranh, đó là cách quyền lực khuất phục ý chí của cá nhân và thậm chí khuất phục thân xác của tha nhân. Có thể nhân danh sự mặc khải về một sự phán xét cuối cùng, dựa trên nỗi sợ hãi về khoảng trống sau cái chết, dựa trên một lời hứa về thiên đường ở kiếp sau, một thiên đường mà không biết có ai đã tới đó chưa, vì chẳng có ai trở về để xác nhận! Đó là cách các lãnh tụ tôn giáo đáng kính đã làm. Có thể nhân danh thiên đường trần thế, ở đó rượu bia chảy như suối, thịt cá nhiều vô số, gái đẹp nõn nà, xe cộ sang trọng. Đó là cách các chú Pinokio thời thượng bị dẫn dụ vào cõi đào nguyên. Hay đơn giản hơn hết – trong trường hợp của anh chẳng hạn – nhân danh xếp trên nữa, nhân danh thế trên đe dưới búa để thực thi quyền lực, để chơi trò chơi quyền lực. Và riêng em, em nhân danh tình yêu để đòi anh nhớ đi ngủ đúng giờ - đừng có thức khuya, nhớ ăn cho hết các thứ em đã chuẩn bị sẵn trong tủ lạnh, nhớ mặc cái áo em đã ủi để sẵn, nhớ cho con cá chép trong hòn giả sơn và lũ mèo con mèo già của em ăn.
Hôm qua vắng em anh đã làm gì hả? Có một chuyện thú vị lắm, anh lang thang trên mạng, anh làm một kẻ cô đơn trên mạng, chờ coi có ai quen không cũng lang thang như mình. Không có ai cả, cái thế giới này vắng tanh, các blog quen thì có những bài cũ xì, thậm chí cái blog của cô bạn đáng yêu hôm nay cũng vĩnh viễn đóng lại các comment. Trong một web site có một cái thống kê rất ngộ nghĩnh: Top 100 most powerful people – Top 100 những kẻ quyền lực, đứng đầu là Barak Obama, rồi đến Giang Trạch Dân (Hu Jintao), rồi đến Vladimir Putin, có cả Osama Bin Laden nữa ở thứ hạng 37, và .v.v Chán! Những gương mặt đó thì có liên quan gì đến anh và em chứ. Top 100 quyền lực! Hồi năm ngoái năm kia đứng đầu chắc là Bush … bây giờ Bush về vườn rồi, cái bệnh phát ngôn trật vuột, theo tuổi già của Bush, chắc ngày càng nặng hơn! Hồi năm kia năm kìa chắc có bà đầm thép Thatcher trong danh sách. Bây giờ Thatcher chỉ là một bà già đau yếu, lãng trí, chờ tiếng gọi của thiên thu mà thôi. Em có nhớ mấy xếp của mình không? Mấy xếp đó bây giờ nằm trong lòng đất cả rồi. Đôi khi người ta tự an ủi mình: Hùm chết để da. Trời đất, một miếng da khô thì có ý nghĩa gì đối với thiên thu cát bụi! Mấy xếp thu hoạch cho mình vô số bằng khen, giấy khen. Mấy cái thứ đó bây giờ các xếp xuôi tay để lại cả rồi, chờ cho mối ăn mà thôi! À, đó là những kẻ từng có quyền sử dụng thời gian của kẻ khác, họ sống thêm bằng thời gian lẽ ra kẻ khác sống, nhưng rồi họ cũng hết thời gian. Con người là một con vật có tính xã hội, mỗi con phải tự nguyện đóng góp một phần quỹ thời gian được sống của mình vào ngân hàng thời gian – không có lời và cũng không được trả lại vốn, để cho mỗi con được cảm thấy mình là một phần của xã hội.
Anh thành một kẻ nổi loạn với thời gian rồi. Bây giờ ngồi một mình, chỉ một mình, thì thích làm gì là làm thôi, chẳng có kế hoạch gì hết!
…..
Mà thôi, hình như em chẳng thú vị gì với chuyện Obama hay Osama vớ vẩn này, anh đi xem trong tủ lạnh còn lại thứ gì đây!

Không có nhận xét nào: