... Tuổi già, hạt lệ như sương
Hơi đâu ép lấy hai hàng chứa chan?
...
(Khóc Dương Khuê - Nguyễn Khuyến)
Tới tuổi nào đó thì sức
khỏe kém dần, nhiều việc lực bất tòng tâm. Ừ thôi thì đó là qui luật tự nhiên,
như cái máy cũ vậy mà, nó phải chạy khục khặc thôi! Nhưng có một việc mà năm
tháng làm cho người ta cảm thấy rất nặng nề…! Ấy là một ngày nọ bỗng nhiên thấy
mình lẻ loi quá độ! Ấy là khi người ta chẳng còn hào hứng gì với cảnh lạ đường
xa, chẳng thích thú gì với ngựa xe lầu gác hay món ngon vật lạ! Ấy là khi người
ta chỉ thèm khát một gương mặt, một giọng nói ngày nào. Ấy là khi một chiều hè nọ
trên đường về muốn ghé một nơi nào để cùng nhau uống chén trà hay chung rượu
nhỏ hay nghe một tiếng đàn cũ… Nhưng mà làm gì còn có chỗ để ghé thăm, làm gì
còn nơi để cào cào châu chấu vui lối cỏ khô!
Này nhé Lê Hùng thông minh, cao to và đôn hậu. Này nhé Bảy Hiếu sắc bén đường
gươm tâm trí. Này nhé Tấn Phúc khề khà cười cợt cuộc nhân gian. Này nhé… này
nhé… Họ đi hêt rồi!... Bởi vậy có những chiều...
buồn ơi quá lắm! Cuộc vô thường… sao quá đổi hoang sơ! Bởi vậy có những trưa
ghé lại nhà bạn xưa chỉ để….
Đặt lên bàn thờ
Một nén hương,
Mấy chung trà nguội
Ngoài sân
Bằng lăng tím
Gió thổi phất phơ.
Một nén hương,
Mấy chung trà nguội
Ngoài sân
Bằng lăng tím
Gió thổi phất phơ.
Bạn đã về vườn xưa
Đất êm mát
Mấy bờ dừa xanh
Nắng luồn qua
Mốc rêu mộ chí!
Hoa nào lại nở ven sông !?
Đất êm mát
Mấy bờ dừa xanh
Nắng luồn qua
Mốc rêu mộ chí!
Hoa nào lại nở ven sông !?
h g
1 nhận xét:
Nghe buồn quá thể !
Đăng nhận xét