Chủ Nhật, 22 tháng 9, 2013

Thơ và nhà thơ...

Cao Thoại Châu



Rắc rối đời con trai
Rắc rối đời con gái
Một cộng một thành hai rắc rối
Hòa vào nhau thành một nhiêu khê
Ghé thăm nhau rồi lại ra về
Chân nhỏ làm thành đường đi trọn kiếp

Tà áo mỏng làm sao đủ ấm
Cách xa nhau không một ngày vui
Sông vì vậy chảy vòng quanh núi
Non cao làm nguồn nước về xuôi

Rắc rối đời ngôn ngữ chênh vênh
Rắc rối đời kẻ làm thơ chơi trò nghiệt ngã
Những buổi chia tay sầu phủ kinh thành
Cung nữ cũng buồn như vua chúa

Những cây cầu bị dòng sông từ bỏ
Vô công đi nối lại hai bờ
Sầu nay đem nối sầu xưa
Hai sầu cộng thành hồn thi sĩ!

Lấy của nhau những điều có thể
Bâng khuâng còn lại những điều không
Khi nhà thơ ra đứng trong vườn
Ông ấy chẳng khác gì cây cối

20-9-2013
  
Đọc bài thơ mà không hiểu gì ráo bèn hỏi nhà thơ:

Không biết tiểu đệ có quá tệ không!!! Nhưng tình thiệt tiểu đệ không hiểu và cũng không cảm được ý của bài thơ này! Không biết đại ca có định theo trường phái văn học phi lý hay không vậy? Nếu được đại ca giải thích - dù có bị rầy rà một chút - thì cũng rất cảm ơn (và cảm kích!)


Thì được Cao Thoại Châu trả lời như vầy:

Thì thế đó! Hãy tửng tửng sẽ hiểu và cảm!


Trời hỡi, làm sao cho tưng tửng! Ơ hơ... định cầu viện tới Bùi Giáng, nhưng Bàn Dúi lại đi chỗ khác chơi rồi! Thì thôi, cảm thán một chút vậy...

Chữ chảy vào câu chữ chết chìm
Bài thơ nằm chết giữa vườn tiên
Ba năm đất mọc cây tưng tửng
Ra trái tinh cầu, lệ hoa viên!

***



Không có nhận xét nào: